CHƯƠNG 106: ĐỒNG ĐỒNG ĐÁNH NGƯỜI RỒI
Khi nói, ánh mắt Tề Thiên Cơ rất lạnh lùng.
Nhà họ Tần nghĩ rằng với sự giúp đỡ của nhà họ Vệ, họ có thể trở mình, nhưng đó chỉ là mơ tưởng.
Nếu Tần Dương đã muốn bắt đầu lại, vậy thì anh sẽ nghĩ cách đẩy nhà họ Tần vào tình thế tuyệt vọng một lần nữa.
“Vâng, điện chủ.” Trần Diễn gật đầu.
Tề Thiên Cơ cúp điện thoại, lái xe quay về, chuẩn bị về nhà, đưa Dương Mộc Thanh đi làm.
Hai mươi phút sau, khi Tề Thiên Cơ chuẩn bị quay lại căn nhà cho thuê, đột nhiên, một số lạ gọi đến.
Điện thoại được kết nối, là giọng của cô giáo vừa rồi: “Ba Đồng Đồng, anh quay lại trường ngay nhé, Đồng Đồng đánh Đinh Tiểu Minh rồi, anh giáo dục con cái như thế nào vậy?”
Giọng cô giáo đầy lo lắng và tức giận, cô ta hằn học trách móc: “Trước đây mẹ đứa trẻ đưa đón con đi học chưa từng có nhiều chuyện như thế này. Đồng Đồng ngoan và dễ thương như vậy sao đến tay anh lại như biến thành một người khác thế?”
Đôi mắt Tề Thiên Cơ lạnh lùng: “Cô giáo đừng lo lắng, tôi sẽ tới ngay, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ, dù sao Đồng Đồng đánh bạn rồi, anh phải nhanh chóng quay lại, anh nhất định phải chịu trách nhiệm chuyện này.”
“Xin đợi cho một chút, tôi sẽ tới ngay!”
Tề Thiên Cơ tăng tốc, con gái anh, anh biết nó rất ngoan và sẽ không bao giờ đánh ai vô cớ.
Bây giờ Đồng Đồng và Đinh Tiểu Minh xảy ra xung đột, chắc chắn phải có lý do.
Nếu Đồng Đồng không phải chịu thiệt thòi thì tốt, còn nếu con bé phải chịu ấm ức, Tề Thiên Cơ sẽ không bao giờ để những người bắt nạt Đồng Đồng sống yên ổn.
Anh liếc nhìn kính chiếu hậu của Rolls-Royce, lo lắng cho con gái, nhấn ga liều mạng lao đi, bắt đầu bấm còi điên cuồng, đi ngược chiều dòng xe.
“Muốn chết sao, lái Rolls Royce thì ngon à.”
“Mẹ kiếp, chó lái xe hay sao, không biết lái xe à!”
“Cái khỉ gió gì vậy, có tin tao báo cảnh sát không, khốn nạn.”
“Bà xã đừng nói nữa, là Rolls Royce, chúng ta không chọc vào được đâu.”
“Rolls-Royce ghê gớm lắm à? Giá bao nhiêu? So với BMW của chúng ta đắt hơn à?”
“Chỉ khoảng 30 tỷ thôi, có thể mua được hơn hai mươi chiếc của chúng ta.”
“Khụ khụ, coi như em chưa nói gì.”
Cách đó vài trăm mét, dọc đường bắt đầu xuất hiện hàng loạt tiếng chửi bới, vừa giận dữ vừa sợ hãi.
Không lâu sau, Tề Thiên Cơ trở lại nhà trẻ một lần nữa, bước nhanh đến văn phòng giáo viên.
Cô giáo mầm non đang bóp chặt vai Đồng Đồng, cau mày mắng mỏ gì đó với vẻ mặt không hài lòng.
Mặt khác, Đinh Dũng an ủi Đinh Tiểu Minh, thằng bé khóc đến đỏ cả mặt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đồng Đồng, với ánh mắt phẫn nộ và ác ý.
“Có ba không ra gì thì con cũng là rác rưởi. Cô giáo, cô nhìn con trai tôi đi, trường mẫu giáo của cô thật sự có học sinh bướng bỉnh như vậy, tôi nghĩ tôi nên cân nhắc chuyển con trai đến trường khác!”
Cô giáo nghe vậy nhanh chóng xin lỗi Đinh Dũng: “Xin lỗi ba Tiểu Minh, tôi đã gọi phụ huynh của Đồng Đồng đến rồi, nhất định tôi sẽ chấn chỉnh họ.”
Đinh Dũng khịt mũi lạnh lùng khi nghe xong, anh ta nói: “Tốt nhất là nên như thế. Con của tôi là bảo bối vô giá. Quý hơn gấp bội cái loại rác rưởi này.”
Khi nghe những lời của anh ta, Đồng Đồng bĩu môi.
Lúc này Tề Thiên Cơ vội vội vàng vàng, đẩy cửa bước vào.
“Ba.”
Nhìn thấy Tề Thiên Cơ cưng chiều nở nụ cười, con bé lập tức lộ vẻ vui mừng, rời khỏi tay cô giáo, nhào vào trong vòng tay Tề Thiên Cơ như tìm được nguồn sống.
“Ba, Đồng Đồng không sai ạ.”
Vẻ mặt Đồng Đồng ấm ức, nhìn Tề Thiên Cơ cáo trạng, nhìn Đinh Tiểu Minh nói: “Đinh Tiểu Minh đánh người trước, ba phải tin con.”
Đinh Dũng thấy Tề Thiên Cơ đến, ánh mắt chợt lạnh đi: “Anh là ba của đứa nhỏ này, chuyện này nhất định phải chịu trách nhiệm.”