CHƯƠNG 102: TRONG LÒNG CÓ LỬA
“Xuỵt, nói nhỏ chút.” Tề Thiên Cơ lạnh lùng liếc Mã Đằng.
Mã Đằng thấy Đồng Đồng ngủ say trong lòng Tề Thiên Cơ thì lập tức rụt cổ không nói gì.
Tề Thiên Cơ đặt Đồng Đồng lên ghế, để cô bé ngủ ngon, lúc này mới quay qua nhìn Mã Đằng, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Mã Đằng cố ép giọng nói xuống mức thấp nhất, rồi báo cáo chuyện Vệ Hồng đến thăm với Tề Thiên Cơ.
Lúc đầu đám người Lý Trình và Nhạc Uyên muốn tới tìm Tề Thiên Cơ để báo cáo, nhưng vì lo rằng sẽ làm bại lộ thân phận vủa điện chủ, nên họ đành phải ủy thác cho “Nguời nổi ttiếng” Mã Đằng đến báo cáo.
Kết quả Mã Đằng còn chưa tới gần đã bị hộ vệ âm thầm Trần Diễn “Mời” vào trong xe, một mực chờ cô chủ nhỏ ngủ rồi mới được phép tiếp cận.
Nghe Mã Đằng báo cáo xong, ánh mắt Tề Thiên Cơ trở nên lạnh lẽo: “Nhà họ Vệ sao? Thật là oai phong.”
Trước đây không lâu, Trần Diễn đã báo cáo sơ qua tình huống với anh.
Bây giờ nghe tin Vệ Hồng làm việc lớn lối như thế, dám trực tiếp tới cửa uy hiếp cấp dưới của Điện Vô Song, trong lòng Tề Thiên Cơ như lửa đốt.
Đây là đang công khai khiêu chiến với Điện Vô Song.
Tề Thiên Cơ gõ nhẹ lên tay tay vịn bằng da trầm ngâm, đôi mắt lạnh lẽo, khí chất uy nghiêm, thản nhiên nói: “Nhà họ Vệ ở Thủ đô muốn nhúng tay vào thế lực ở Quang Châu à, nhà họ Vệ muốn chết sao?”
Sở dĩ gia tộc Cổ Võ được gọi là gia tộc Cổ Võ cũng là vì một chữ “Cổ” và chữ “Võ”.
Võ là thế lực võ giả ở ngoài sáng, với sức mạnh của Điện Vô Song, anh phất tay là có thể san bằng cả nhà họ Vệ!
Mà ý nghĩa của chữ “Cổ” thì có rất nhiều.
Gia tộc đã phát triển rất nhiều năm, có lịch sử ít thì mấy trăm năm, nhiều thì hơn ngàn năm.
Bối cảnh gia tộc vô cùng thâm hậu, cây lớn rễ sâu, cành lá rậm rạp, mỗi giai cấp trong xã hội đều có bóng dáng của người trong gia tộc, thậm chí một số vị trí quan trọng trong xã hội cũng bị người của gia tộc chiếm giữ và kiểm soát.
Bối cảnh này không thể so sánh với mười gia tộc lớn ở Quang Châu như nhà họ Nhạc và nhà họ Lý.
Tiêu diệt một nhà họ Vệ là việc rất đơn giản, kỵ binh sắt của Điện Vô Song bước qua thì không ai cản nổi!
Nhưng chuyện này sẽ liên lụy đến thế lực khắp nơi quá mức phức tạp.
Nếu là lúc trước, đương nhiên Tề Thiên Cơ sẽ không sợ trời không sợ đất, chỉ khi có vợ con, anh mới bị uy hiếp.
Điều anh lo sợ là người nhà họ Vệ đang ẩn mình trong bóng tối mà anh không điều tra ra được sẽ mang đến tai họa cho vợ con của mình.
Nhưng chuyện này cũng chỉ vẻn vẹn là chút phiền phức mà thôi.
Chỉ là một gia tộc Cổ Võ, không đáng để anh phí sức nhắm vào!
Điện Vô Song là thế lực lớn nhất toàn bộ bán cầu Bắc!
Nếu anh nguyện ý thì không chỉ nhà họ Vệ, cho dù san bằng toàn bộ mười gia tộc lớn nhất Thủ đô thì có là gì?
“Điện chủ, bây giờ phải làm sao?” Mã Đằng run giọng hỏi.
Tề Thiên Cơ suy nghĩ rồi hỏi: “Trần Diễn, cậu cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Trần Diễn bị nhà họ Vệ chọc tức, đôi mắt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí, nói bằng giọng nói lạnh lùng: “Chỉ là một nhà họ Vệ mà cũng dám nhe răng với Điện Vô Song chúng ta, chán sống.”
“Điện chủ! Ở ngoài chiến trường lâu rồi, chúng ta đều cảm thấy xương cốt đang nhanh chóng rỉ sét, chúng tôi đã giết không ít bọn tôm tép, nhưng kẻ thù nặng ký như nhà họ Vệ thì chúng tôi mới gặp lần đầu.”
“Để chúng tôi ra tay đi! Không đến ba ngày, tôi sẽ nhổ tận gốc nhà họ Vệ, chặt đầu chủ nhà bọn chúng!”
Sát khí bốn phía, khí lạnh tràn ngập.
Trên vị trí ghế lái, Mã Đằng bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, sợ hãi.
Ngay cả gia tộc ở Thủ đô cũng không để vào mắt, e là dã tâm của các chiến sĩ Điện Vô Song cũng quá nặng rồi?