CHƯƠNG 28: THẺ ANH TA NHẶT ĐƯỢC
Giọng nói của Chu Bân vô cùng lạnh lẽo, ngữ khí rất kiên định, một câu nói đã quyết định số phận của Lý Mỹ Mỹ.
Sắc mặt Lý Mỹ Mỹ trắng bệch, cô ta lập tức tiến lên một bước, giọng nói khẩn thiết mà run rẩy: “Giám đốc chi nhánh, tôi biết sai rồi, tôi van xin ngài, xin ngài hãy tha cho tôi lần này đi!”
“Tôi sai rồi, về sau tôi không dám đối xử như vậy với những khách hàng khác đâu.”
Sắc mặt Chu Bân lạnh lẽo như băng, ông ta phẫn nộ vô cùng, lãnh đạm nói: “Tôi tha cho cô rồi ai tha cho tôi? Cô có biết cái người vừa nãy có thể nghiền chết tôi giống như nghiền chết một con kiến không?”
“Một nhân viên như cô, chúng tôi không dám dùng!”
Thấy Giám đốc chi nhánh ngân hàng giận dữ, các nhân viên xung quanh hai mặt nhìn nhau, tất cả đều câm như hến.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy Giám đốc chi nhánh tức giận đến mức này, trong lúc nhất thời ai nấy cũng đều cảm thấy bất an, thở mạnh một chút cũng không dám.
Nhìn về phía Lý Mỹ Mỹ, trong lòng bọn họ đều sảng khoái không gì sánh bằng.
Bình thường có không ít lần Lý Mỹ Mỹ ỷ mình có hậu trường nên luôn ức hiếp những đồng nghiệp như bọn họ. Tính tình cao ngạo, kỳ quái, mọi người giận mà không dám nói gì.
Hôm nay nhìn thấy cô ta bị trừng trị, trong lòng bọn họ đều vui mừng phấn khởi.
Lý Mỹ Mỹ nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: “Tề Thiên Cơ là bạn học của tôi, anh ta vẫn luôn là một thằng nghèo kiết xác, tuyệt đối không phải chủ nhân của tấm thẻ kia, đó chắc chắn là thẻ anh ta nhặt được.”
“Loại người vô dụng như anh ta, nếu không phải nhặt được thì chính là ăn trộm, tuyệt đối không phải thân phận thật sự của anh ta.”
“Giám đốc chi nhánh Chu, ông nhất định đừng bị lừa!”
Bốp!
Cô ta còn chưa nói hết, Chu Bân đã ra tay, hung hăng tát cô ta một cái tứa máu, ngay cả lời nói kế tiếp cũng nói không nên lời.
Chu Bân tức giận đến mức cả người run rẩy, phẫn nộ nói: “Lý Mỹ Mỹ, cô đúng là chưa tới phút cuối chưa chịu thôi. Thẻ hắc long chí tôn tượng trưng cho thân phận!”
“Toàn thế giới chỉ có hai ba người có loại thẻ này, làm sao có thể bị ném đi? Làm sao có thể bị người khác đánh cắp được chứ?”
“Đắc tội với chủ nhân tấm thẻ hắc long chí tôn, còn không biết tốt xấu, cô là đang tìm chết! Tôi nói cho cô biết, tấm thẻ đó không thể nào là giả, cũng không thể nào là đồ nhặt được.”
“Cút đi, cô đã bị khai trừ rồi, lập tức cút ra khỏi ngân hàng cho tôi!”
Cả người Lý Mỹ Mỹ phát run, sắc mặt xám xịt như tro tàn, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng và khó chịu, nước mắt rơi như mưa.
Cô ta bịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Giám đốc chi nhánh ngân hàng, giơ tay lên tự tát tai vào mặt mình mấy cái khiến gò má đỏ lên, biểu cảm hối hận tột cùng.
Cô ta mở miệng, run rẩy cầu xin tha thứ: “Giám đốc chi nhánh, cầu xin ngài phát lòng từ bi. Tôi xin thề, sau này tôi cũng không dám nữa!”
“Van xin ông nể mặt nhà họ Tần, nể mặt cậu Tần, tha cho tôi môt mạng đi mà!”
“Nhà họ Tần? Cô lấy nhà họ Tần ra để dồn ép tôi? Ha ha ha, so với thế lực của người vừa rồi, nhà họ Tần ngay cả con kiến hôi cũng không bằng!”
Ánh mắt Giám đốc chi nhánh ngân hàng rét lạnh, ông ta cất giọng nói: “Không ngại nói cho cô biết, cho dù là quốc vương nhìn thấy người kia thì cũng phải cung kính mà đối đãi. Người nhà họ Tần cũng không dám đắc tội với người ta, e là không cứu được cô đâu!”
“Cút!”
Lời vừa nói ra, toàn trường đều khiếp sợ. Tất cả mọi người đều không thể tin nổi, hoàn toàn không tin vào lỗ tai của mình.
Ngay cả quốc vương cũng phải cung kính mà đối đãi?
Cái người thanh niên thoạt nhìn quần áo mộc mạc kia vậy mà lại có lai lịch lớn như thế sao?
Lý Mỹ Mỹ hoảng sợ mở to hai mắt, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Thân phận của Tề Thiên Cơ mạnh như vậy?
Chu Bân suy nghĩ một chút, hơi mất kiên nhẫn trầm giọng nói: “Nể mặt Tần Đông Quang, tôi thả cho cô một con ngựa, cô từ chức trước đi.”
Bản thân ông ta và chủ nhân tấm thẻ hắc long chí tôn cách nhau quá xa xôi, anh tựa như thần minh trên bầu trời.
Nhưng nhà họ Tần bên này cũng là một trong mười gia tộc lớn ở thành phố Quang Châu.
Lỡ như đắc tội, nhà họ Tần cắn ông ta một phát thì hậu quả cũng không thể tưởng tượng nổi.
Chu Bân muốn mọi việc thuận lợi, không đắc tội với cả hai bên.
Trong mắt Lý Mỹ Mỹ sáng lên.
Đúng, Tần Đông Quang!
Cô ta cứ như là bắt được cái phao cứu mạng, trong lòng dấy lên hy vọng cuối cùng.
Lý Mỹ Mỹ bò dậy từ dưới đất, cuống quýt gọi điện thoại cho Tần Đông Quang, run giọng nói: “Anh Tần, mau nhận điện thoại của tôi.”
Bây giờ người có thể cứu cô ta cũng chỉ có nhà họ Tần!
Chỉ cần Tần Đông Quang đứng ra, không chừng cô ta còn có thể chứng minh thẻ của Tề Thiên Cơ là đồ ăn trộm, vạch trần trò lừa bịp giả vờ đại lão của Tề Thiên Cơ.