CHƯƠNG 3: TRẬN PHONG BA NHỎ
Brừm Brừm~ Động cơ xe tăng phát sinh âm thanh đinh tai nhức óc, rất nhiều bàn tiệc bị đâm trúng. Cảnh tượng trước nay chưa từng có khiến cho vô số người ở hiện trường hét lên chói tai, vội vã né tránh.
“Dừng lại!”
Gia chủ dòng họ Tần là Tần Dương giận đến tím mặt, ông ta lập tức đứng lên, tất tả hô hoán ngăn cản xe tăng.
“Đó là xe gì vậy? Không biết là đến từ chiến khu nào nhỉ?”
“Chắc chắn người này tới đây để quấy rối, lần này có trò hay để xem rồi.”
“Nhà họ Tần là một trong mười dòng họ lớn ở thành phố Quang Châu, người này dám tới đây để cướp cô dâu, tôi thấy hẳn là anh ta chán sống rồi đi?”
Thấy một màn này, rất nhiều người ở hiện trường đều nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc mà chấn động.
“Thực sự là một cảnh tượng vui mừng nhỉ.” Tề Thiên Cơ lưu loát nhảy xuống, đôi mắt lạnh lẽo như đao, cất bước đi đến.
Chỉ một mình anh mà khí thế lại như thiên quân vạn mã, vô cùng hào hùng.
Ánh mắt của anh như điện, lướt nhìn mọi người xung quanh.
Những người bị tầm mắt của anh đảo qua chỉ cảm thấy linh hồn run rẩy, cứ như bị lợi kiếm xuyên thủng vậy.
Rất nhiều người không tự chủ cúi đầu xuống, không dám đối diện với anh, sợ hãi đến mức run rẩy.
Tề Thiên Cơ liếc mắt nhìn hiện trường, không phát hiện bóng dáng của Đồng Đồng, trong mắt càng thêm rét lạnh.
Cuối cùng, tầm nhìn của anh rơi vào trên người Dương Mộc Thanh.
Dương Mộc Thanh, chân tình đời này của anh.
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm, tái giá với người khác, còn khóc lóc vô cùng tủi thân. Cô đau lòng gần chết, trong mắt tràn ngập vẻ ưu sầu nồng đậm.
Trên gương mặt xinh đẹp còn hiển hiện nước mắt trong suốt óng ánh, khiến người khác nhìn mà thương xót.
“Dương Mộc Thanh, em đúng là một người mẹ tốt. Ngay cả con gái của mình cũng không quan tâm, gấp gáp muốn lập gia đình như thế sao?” Tề Thiên Cơ cắn răng, lạnh lùng cất lời.
Anh không biết tình huống cụ thể.
Dương Mộc Thanh cùng nhìn lại, con ngươi co rút kịch liệt, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc: “Cơ, Tề Thiên Cơ?”
Cô dùng sức giụi giụi mắt, hoài nghi mình nhìn thấy ảo giác.
Tần Đông Quang cũng nhìn chằm chằm vào Tề Thiên Cơ, ánh mắt lạnh lùng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con rùa đen này sao còn chưa chết?”
“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông vào, ngày hôm nay tao muốn mày chết thêm một lần nữa!”
Năm năm trước, anh ta chính là kẻ đã tìm người bắt cóc Tề Thiên Cơ tống ra nước ngoài, mục đích chính là vì muốn cướp Dương Mộc Thanh.
Không ngờ là năm năm sau, Tề Thiên Cơ lại sống sót mà trở về, hơn nữa còn lái một chiếc xe tăng vô cùng mãnh liệt và khí phách phá hỏng hôn lễ của anh ta.
Dương Tây và Chu Tuệ cũng nhận ra Tề Thiên Cơ.
Dương Tây cực kỳ vui mừng: “Là Tề Thiên Cơ, nó đã trở về rồi!”
Ánh mắt Chu Tuệ lạnh lẽo mà hèn mọn: “Thằng rác rưởi này trở về thì có ích gì? Cậu ta có thể ngăn cản những gì đang xảy ra ở đây sao?”
“Tề Thiên Cơ? Chẳng phải đồ vô dụng này đã mất tích rồi sao? Trở về lúc nào vậy?”
“Ha ha, đứa con rể tới tận cửa nhưng cũng đành bất lực mà thôi, làm sao có thể sánh với cậu Tần được chứ?”
Nhìn thấy Tề Thiên Cơ, Dương Minh, Dương Quán và rất nhiều người nhà họ Dương đều cười lớn, buông lời châm chọc.
Trong mắt bọn họ, Tề Thiên Cơ là một tên vô dụng, trở về cũng chỉ để chịu nhục mà thôi.
Trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú, Tề Thiên Cơ đi tới trước mặt Dương Mộc Thanh. Anh phẫn nộ cắn răng chất vấn cô: “Dương Mộc Thanh, tại sao em lại muốn vứt bỏ con gái để kết hôn với một người như thế?”
Giờ khắc này, anh thật sự rất muốn tát vào mặt anh ta một cái.
“Cái gì?”
Vốn dĩ Dương Mộc Thanh còn đang mang tâm trạng chờ mong, tưởng rằng Tề Thiên Cơ tới là để cứu cô.
Kết quả lại nghe được Tề Thiên Cơ nói như vậy, cô như bị điện giật, càng trở nên tuyệt vọng hơn.
Bốp!
Một giây sau, mắt cô đỏ lên, hung hăng tát một cái vào mặt Tề Thiên Cơ.
Cô khóc lóc nói: “Tề Thiên Cơ, anh còn không biết xấu hổ mà quở trách tôi sao? Anh có biết năm năm nay tôi đã sống như thế nào không?”
“Tôi mang bầu con của anh, có thai trước khi cưới, tất cả mọi người đều khinh bỉ tôi, nói con của tôi không có ba, nói con bé là một đứa con hoang!”
“Đồng Đồng sinh ra không bao lâu sau thì mắc bệnh máu trắng. Con bé chảy máu mũi, ho khan, anh có biết tôi nhìn con bé mà đau lòng đến nhường nào không?”
“Năm năm qua, anh có biết cô nhi quả phụ chúng tôi sống như thế nào không?”
“Ba mẹ tuổi tác đã cao, anh mất tích, một mình tôi nuôi nấng Đồng Đồng lớn lên, anh có biết tôi không có ai dựa vào đau khổ đến mức nào không?”
“Hiện tại bệnh tình của Đồng Đồng nguy kịch, nếu không thay tuỷ thì Đồng Đồng sẽ phải chết. Để cứu Đồng Đồng, để có thể trả lại tiền cho dòng họ, tôi đành phải gả cho tên khốn Tần Đông Quang này!”
“Năm năm qua anh chưa từng trở về, vừa mới về đã đối xử với tôi như vậy, anh có còn là con người không?”
“Tôi hận anh, hận anh chết đi được!”
Vành mắt Dương Mộc Thanh đỏ chót, nước mắt như mưa.
Giờ khắc này, sự tủi thân, lòng chua xót khổ sở, đau đớn như nước lũ vỡ đê, tất cả đã hoàn toàn bùng nổ.
Cô cực kỳ bi thương, cả người như muốn sụp đổ, nhào tới trong ngực Tề Thiên Cơ tay đấm chân đá.
Nước mắt tuôn rơi, lớp trang điểm của cô dâu cũng đều bị nhoè.
Tề Thiên Cơ nghe vậy thì như bị điện giật, nét mặt kinh ngạc.
Giờ khắc này, cuối cùng anh cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Hoá ra Dương Mộc Thanh không hề phản bội anh, cũng không phải cô vứt bỏ con gái, chẳng qua là có những chuyện cô không thể làm chủ.
Mỗi câu mỗi chữ của Dương Mộc Thanh tựa như đao nhọn đâm vào trái tim anh, khiến tim anh đau đớn tột cùng, hổ thẹn không chịu nổi.
Vốn dĩ anh còn tưởng Dương Mộc Thanh nhẫn tâm vứt bỏ con gái để gả vào nhà giàu, nhưng thật không ngờ, năm năm qua vợ con anh lại chịu nhiều khổ cực như vậy.
Thì ra hôn lễ này là do Tần Đông Quang ép buộc cô.
Trong lòng Tề Thiên Cơ vừa chua xót vừa hổ thẹn, anh ôm Dương Mộc Thanh đang khóc đến mức đau lòng vào trong ngực, dịu dàng nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của anh.”
“Em yên tâm, anh đã trở về rồi. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ bảo vệ mẹ con em!”
Cả người Dương Mộc Thanh run lên, cô ôm Tề Thiên Cơ gào khóc thảm thiết.
Viền mắt Tề Thiên Cơ cũng phiếm hồng, nội tâm càng thêm hổ thẹn.
Thấy hai người không coi ai ra gì ôm nhau, Tần Đông Quang giận tím mặt: “Tề Thiên Cơ, thứ bỏ đi như mày mà cũng dám đến nhà họ Tần bọn tao cướp dâu sao?”
“Người đâu, mau đuổi bọn họ ra ngoài!”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều vệ sĩ của nhà họ Tần đi tới, muốn đuổi Tề Thiên Cơ đi.
“Tôi xem ai dám động thủ!”
Ánh mắt Tề Thiên Cơ rét lạnh, anh ôm Dương Mộc Thanh ra tay nhanh như tia chớp. Chỉ hai ba chiêu là đã đánh cho đám vệ sĩ kia bay ra ngoài, ngã sõng soài ở dưới đất, tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi.
Giờ khắc này, một tia sát khí hào hùng tản ra từ trên người anh khiến tất cả những người có mặt ở hiện trường đều sinh ra ảo giác đang đứng ở núi thây biển máu, vô cùng kinh hoàng và khiếp đảm.
“Cái gì?”
Thấy một màn này, toàn thể đám người đều trợn tròn mắt.
Tần Đông Quang há to mồm, đứng ngơ ra tại chỗ.
Chỉ có một mình mà đã đánh ngã nhiều vệ sĩ như vậy, người này cũng quá mạnh rồi?
Lý Tiểu Long sao?
Trên sân khấu, sắc mặt mấy người Dương Minh, Dương Quán của nhà họ Dương cũng ngưng trọng.
“Đây…” Dương Mộc Thanh cũng mở to mắt, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Lúc nào thì Tề Thiên Cơ đã trở nên mạnh mẽ như thế?
“Trước đây Tề Thiên Cơ là một tên nghèo nàn, năm năm qua, cậu ta đã trải qua những gì? Sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy được chứ?” Tần Dương nhíu mày.
Tất cả mọi người đều biết, Tề Thiên Cơ của hiện tại đã không còn như xưa.
“Tề Thiên Cơ, con rùa đen này, mau buông vợ tao ra!” Tần Đông Quang nghiến răng nghiến lợi, trong ngực vô cùng khó chịu, anh ta căm tức nhìn Tề Thiên Cơ.
Hôm nay là hôn lễ của anh ta, Tề Thiên Cơ lại đến phá đám ngay trước mặt nhiều người như vậy, không chỉ cướp Dương Mộc Thanh đi mà còn đánh người của anh ta bị thương, điều này làm cho mặt mũi của anh ta biết để ở đâu?
“Suýt chút nữa là quên, kẻ đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện.”
Tề Thiên Cơ ôm Dương Mộc Thanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Đông Quang, gằn từng câu từng chữ: “Tần Đông Quang, giao Đồng Đồng ra đây, bằng không thì tôi sẽ khiến nhà họ Tần mày tan thành mây khói!”