CHƯƠNG 10: TIẾP TAY CHO GIẶC
Dương Minh, Dương Quán cùng với tất cả các thành viên cấp cao của nhà họ Dương đều đến bệnh viện.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người Dương Mộc Thanh và Dương Tây bằng ánh mắt không thân thiện.
Cuối cùng, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào người Tề Thiên Cơ, hận không thể bằm thây Tề Thiên Cơ thành ngàn mảnh.
Vừa rồi, thiếu chút nữa thì họ đã kết thành đồng minh với nhà họ Tần, từ đây một bước lên mây.
Tề Thiên Cơ nhảy ra giữa chừng, phá hủy nhà họ Tần gọn ghẽ sạch đẹp.
Việc sắp thành lại hỏng!
Họ và nhà họ Tần đã bỏ mất dịp tốt, lúc này nhìn thấy Tề Thiên Cơ, hiển nhiên sắc mặt không tốt chút nào.
“Tề Thiên Cơ, cậu thật là lớn mật. Cậu có biết, cậu đã hại tất cả chúng tôi thảm hại không!”
“Dương Tây, con rể tốt của ông đấy à!”
“Dương Mộc Thanh, mày lật lọng. Thật sự không nhìn ra, mày là ả đàn bà rắn độc!”
Tất cả người nhà họ Dương đều căm tức nhìn Dương Tây, Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh, như thể đang nhìn ba tội nhân thiên cổ.
Bị bọn họ nhìn như vậy, ánh mắt Dương Tây hèn nhát, không dám nói lời nào.
Chu Tuệ im lặng, cũng không chua ngoa như trước đó.
Bọn họ đuối lý nên không dám phản bác lại.
Dương Minh là trưởng dòng họ nhà họ Dương, vẫn luôn là người mà họ sợ hãi.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Dương Minh, họ lại càng không có dũng khí phản bác.
Dương Mộc Thanh đứng lên, giọng nặng trĩu: “Bác cả, đây là phòng bệnh, xin mọi người hãy yên lặng một chút!”
Ánh mắt Dương Minh lạnh lùng: “Mộc Thanh, tao cũng không muốn làm lớn chuyện này. Nhưng Tề Thiên Cơ đã làm ầm chuyện thành ra như vậy, chuyện này mày nhất định phải có trách nhiệm!”
“Con gái tôi cần được nghỉ ngơi. Bây giờ cho các người hai lựa chọn. Một là im lặng và biến khỏi đây! Hai là tôi sẽ ném các người ra ngoài!” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
Đám người này có bị mù không?
Đồng Đồng mới vừa phẫu thuật xong, bọn họ lại đến phòng bệnh làm ồn ào như vậy sao?
Ánh mắt Dương Minh khinh miệt, lạnh lùng nói: “Haha, Tề Thiên Cơ, bộ mặt thật của mày đã bị bóc trần, mày tưởng là bọn tao sẽ sợ mày sao?”
“Có ý gì?” Ánh mắt Tề Thiên Cơ càng lạnh lùng hơn.
“Đừng giả bộ trước mặt bọn tao, mày tưởng rằng tìm người đến diễn một màn kịch là bọn tao sẽ sợ mày sao?” Dương Quán cười chế nhạo.
Ánh mắt Dương Khang, trưởng lão nhà họ Dương xem thường mà âm u lạnh lẽo: “Tề Thiên Cơ, cậu diễn một vở kịch hay thật.”
“Dương Tây, có phải cậu cho rằng mình đã nhặt được của quý giá? Ta nói cho cậu biết, mọi thứ của con rể này của cậu đều là đóng kịch, cậu ta vốn không có thế lực lớn gì!”
“Chúng tôi đã điều tra qua, những người cậu ta tìm đến kia vốn không phải là người có xuất thân nổi bật gì, không thể tìm thấy thông tin nào.”
Ánh mắt của những người còn lại của nhà họ Dương cũng đều lạnh lùng, thảo luận sôi nổi.
Theo như bọn họ thấy được, mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Tần vừa rồi đều là Tề Thiên Cơ tìm người diễn kịch, mục đích chính là muốn cướp cô dâu, và muốn bọn họ nhìn Tề Thiên Cơ bằng cặp mắt khác.
Chu Tuệ trừng mắt nhìn Tề Thiên Cơ bằng ánh mắt không thiện cảm: “Tôi biết ngay cậu là đồ vô dụng!”
Sắc mặt của Dương Tây và Dương Mộc Thanh trông cũng ảm đạm, có chút thất vọng.
“Nhà họ Tần xảy ra sự cố, biệt thự bị phá hủy. Tất cả những thứ này đều phải tính lên người các người.”
Dương Minh ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng, thái độ cao ngạo của người ăn trên ngồi trước, lạnh lùng nói: “Dương Tây, trước kia ông đã từng biển thủ mấy chục tỷ công quỹ của dòng họ, bây giờ con rể của ông lại gây ra nhiều tai họa như vậy, món nợ này tính thế nào?”
Dương Mộc Thanh cắn răng nghiến lợi: “Bác cả, bác muốn thế nào?”
Dương Minh bẻ ngón tay: “Dương Tây thụt két của dòng họ ba mươi tỷ, biệt thự mà Tề Thiên Cơ phá hủy trị giá ít nhất cũng sáu mươi tỷ, các người cần phải bồi thường ít nhất chín mươi tỷ!”
Chín mươi tỷ!
Dương Tây, Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ nghe vậy không khỏi thở ra một hơi khí lạnh.
Họ nào có nhiều tiền như vậy?
Dương Minh nhìn nét mặt của họ thì rất hài lòng, cười nói: “Cũng may là cậu Tần khoan hồng độ lượng, cậu ấy đã nói với chúng tôi rằng, chỉ cần cô biết sai và nhận sai, cởi quần áo đến khách sạn nhận lỗi với cậu ấy, cậu ấy sẽ không truy cứu sai lầm của các người, số tiền này cũng không cần bồi thường nữa!”
Làm nhục!
Đây là sự sỉ nhục khỏa thân!
Dương Mộc Thanh, Dương Tây và Chu Tuệ tức giận đến đỏ mặt, siết chặt nắm đấm.
Trong mắt Tề Thiên Cơ lóe lên một luồng sát khí đáng sợ.
Tần Đông Quang đúng là không biết xấu hổ, ép người tốt làm gái điếm, bắt cóc Đồng Đồng, bây giờ còn không biết ngượng nói khoan hồng độ lượng?
Điều khiến người ta tức giận nhất là, Dương Minh là bậc cha chú của Dương Mộc Thanh, đã không giúp đỡ cô cũng thôi đi, lại còn tiếp tay cho giặc bức hại cháu gái mình, đúng thật là súc vật!
Không đợi Dương Tây và Dương Mộc Thanh mở lời, Tề Thiên Cơ đã đi về phía trước, vẻ mặt u ám.
“Đồ vô dụng, hiện tại bên cạnh mày không có ai, còn muốn làm gì?” Dương Minh nói, ánh mắt khinh miệt.
Ông ta đã điều tra và biết được những người xung quanh Tề Thiên Cơ ít được biết đến, hoàn toàn chỉ là nhân vật nhỏ.
Vì vậy, ông ta cũng cho rằng là Tề Thiên Cơ tìm người đóng kịch, trong lòng càng thêm chán ghét, khinh bỉ và xem thường Tề Thiên Cơ.
Bách!
Không đợi ông ta nói hết lời, Tề Thiên Cơ đã tát vào mặt ông ta một cái.
Đánh với sức mạnh vô cùng lớn làm khuôn mặt ông ta sưng đỏ, khóe miệng trào máu, răng văng tung tóe.
“Mày, mày dám đánh tao?” Dương Minh tức giận đập bàn.
“Tề Thiên Cơ, mày thật là to gan, mày có biết mày đang làm gì không?”
“Hiện tại mày chỉ có một người mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt bọn tao?” Ánh mắt của đám người Dương Quán cũng đều âm u lạnh lẽo, ép tới gần.
“Thế sao? Các người muốn nhiều người ức hiếp ít người?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, đám người Trần Diễn, Chu Tước và Huyền Vũ xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Ánh mắt của họ lạnh lùng, khí thế bừng bừng, sát khí ngút trời.
Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt của đám người Dương Minh thay đổi rõ rệt, cổ rụt lại, ánh mắt kiêng dè.
“Tao cảnh cáo bọn mày, sau lưng bọn tao còn có tướng Tất Thắng. Mày, nếu mày dám ra tay với bọn tao, tao sẽ không tha cho mày.” Dương Minh ngoài mạnh trong yếu, nói.
“Tất Thắng là cái thá gì, cút!”
Đám người Trần Diễn ném đám người Dương Minh, Dương Quán ra ngoài như chó chết, ngã xuống đất, chật vật không chịu được.
“Được được được, Dương Tây, ông lại dung túng con rể ra tay với chúng tôi. Tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, cả nhà ông bị đuổi ra khỏi nhà họ Dương!”
Dương Minh thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: “Còn chín mươi tỷ, ngày mai tôi sẽ tới lấy.
Nếu không có tiền, ông cứ chờ ở tù rục xương đi.”
Dương Tây và Chu Tuệ nghe vậy, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Sắc mặt Dương Mộc Thanh cũng khó coi.
“Còn cảm thấy đánh chưa đủ sao? Tên mắt chó coi thường người!” Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh như băng, bước lên phía trước.
Sắc mặt của đám người Dương Minh thay đổi đáng kể, nhanh chóng chạy đi trong hoảng hốt lo sợ.
Trước khi đi, Dương Minh còn để lại một lời độc địa, giận giữ nói: “Dám đánh tao. Tề Thiên Cơ, tao bảo đảm mày sẽ hối hận. Tao nhất định sẽ bắt mày gánh chịu hậu quả.”
Nói xong, bọn họ bỏ đi như chạy trốn.
Sau khi bọn họ rời đi, mặt mày Dương Tây, Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh đều ủ dột.
“Thanh, yên tâm đi, anh về rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em và Đồng Đồng.” Tề Thiên Cơ an ủi.
“Nói thì đơn giản, họa này đều từ anh mà ra, anh buộc phải chịu trách nhiệm!”
Người đàn bà đanh đá Chu Tuệ căm tức nhìn Tề Thiên Cơ, mắng nửa vời: “Năm năm không gặp, không chút tin tức, vừa trở về đã gây ra họa lớn. Tề Thiên Cơ, Mộc Thanh nhà chúng tôi gả cho cậu đúng thật là xui tám kiếp. Cậu cút đi, cút thật xa vào!”
“Được rồi, mẹ, đừng nói nữa, đừng ảnh hưởng đến Đồng Đồng nghỉ ngơi.” Dương Mộc Thanh nói.
Nói đến Đồng Đồng, ánh mắt Chu Tuệ mới hơi dịu lại, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Tề Thiên Cơ hung tợn.
“Chín mươi tỷ, chúng ta lấy đâu ra đây?” Dương Tây mặt mày ủ dột như đưa đám, buồn đến tóc đều bạc trắng, ánh mắt lo âu.
Nếu không lấy ra được chín mươi tỷ, nhà họ Tần oán giận, họ thật sự sẽ phải ngồi tù.
Dương Mộc Thanh cau mày nói: “Ba, đừng lo lắng, thuyền tới đầu cầu sẽ tự thẳng. Sắp tới con có buổi họp lớp, con đến tham dự bữa tiệc, có lẽ sẽ mượn được tiền.”