CHƯƠNG 16: ANH CÓ THỂ ĐỪNG LÀM EM BỚT LO KHÔNG
“Tề Thiên Cơ!”
Trương Đào vô cùng tức giận, đập bàn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Lần này mày thực sự quá đáng rồi đấy.
Tốt nhất là nên quỳ xuống xin lỗi ngay lập tức!”
“Nếu không, vợ chồng mày biến khỏi đây!”
Anh ta vô cùng tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức.
Mặc dù không thể so sánh với mười gia tộc đứng đầu, nhưng anh ta cũng được coi là nhân vật số một thành phố Quang Châu, bây giờ bị Tề Thiên Cơ đối xử như vậy khiến anh ta cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa!
“Xin lỗi? Mày không xứng.” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
“Mày nói gì?”
Dương Mộc Thanh nhanh chóng đứng lên xin lỗi: “Xin lỗi cậu Trương, chúng tôi sai rồi, chồng tôi quá bồng bột. Tôi xin lỗi mọi người.”
“Xin lỗi, rất rất xin lỗi, mọi người rộng lượng xin đừng tính toán với anh ấy.”
Tô Hàm nhìn chằm chằm Dương Mộc Thanh, sắc mặt lạnh lùng nói: “Xin lỗi? Nếu xin lỗi là xong thì còn cần cảnh sát làm gì?”
“Hôm nay anh ta nhất định phải quỳ xuống xin lỗi, nếu không bọn tôi sẽ tống anh ta vào tù ngay lập tức.”
“chị Hàm, chúng tôi thật sự biết sai rồi. Tôi thành thật xin lỗi chị, tôi uống rượu nhận lỗi với chị. Mong chị nể tình đều là bạn học cũ, đừng truy cứu chuyện này nữa.” Dương Mộc Thanh thành khẩn cầu xin.
Tề Thiên Cơ vừa mới trở lại, cô thật sự không muốn Tề Thiên Cơ bị bắt vào tù.
“Haha, Dương Mộc Thanh, cô vẫn nên cầu xin Trương Đào ấy, cậu ấy cũng gọi điện thoại đấy.” Có người bạn cùng lớp đang hóng chuyện nói với vẻ giễu cợt.
Dương Mộc Thanh quay đầu nhìn, quả nhiên Trương Đào đang nghe điện thoại.
Dương Mộc Thanh chạy tới bên cạnh Trương Đào, run giọng nói: “Cậu Trương, nể tình là bạn học cũ, làm ơn đừng gọi được không?”
Trương Đào cố ý giơ điện thoại lên, giễu cợt: “Tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng cô không biết trân trọng.”
“Dương Mộc Thanh, trước kia cô là nữ thần ăn trên ngồi trước, giờ thì gánh nợ chồng chất, cô là cái thá gì.”
“Mau uống rượu xin lỗi, cho đến khi Trương Đào và Tô Hàm gật đầu mới được! Đúng là ngu thật, xinh đẹp như vậy nhưng đáng tiếc lại không có não, chẳng trách lại bị nhà họ Tần bỏ mặc.”
Đám bạn cùng lớp đó cười và chế nhạo hết lần này đến lần khác.
Nhìn thấy Dương Mộc Thanh căng thẳng, trong lòng Trương Đào kiêu căng và thỏa mãn, cười nói: “Bạn kia nói đúng. Bạn Dương, bạn tự phạt mình ba chén, tôi sẽ tha thứ cho những phiền phức tự chồng bạn khơi ra. Hơn nửa tôi sẽ cho hai người vay một khoản.”
“Được, tôi uống, tôi uống cho đến khi Cậu Trương hài lòng.” Dương Mộc Thanh mỉm cười, lập tức rót rượu, uống liền ba ly.
Nồng độ cồn cao khiến cô ho liên tục, mặt đỏ bừng.
Nhìn bộ dạng của Dương Mộc Thanh, khóe mắt Tề Thiên Cơ hơi đỏ lên.
Cô ấy đã trải qua những gì trong năm năm qua? Tại sao cô lại trở nên chiều theo ý người khác một cách miễn cưỡng như vậy?
Lúc này, trái tim anh như dao cắt, anh chìm sâu vào tự trách và tội lỗi.
Nếu 5 năm trước anh vẫn ở bên cô thì sẽ tốt biết bao?
Bây giờ cô đã suy sụp đến mức này là có liên quan trực tiếp với anh. Anh đang tự trách mình, cảm thấy tội lỗi. Mắt anh đỏ hoe, khóe mắt lăn ra một giọt nước mắt.
Sau khi Dương Mộc Thanh uống xong, cô úp ngược cốc, vẻ mặt cầu xin nói: “Cậu Trương, anh nhìn đi, tôi uống xong rồi.”
“Cô nghĩ uống rượu đền tội là xong sao? Điều chồng cô làm với tôi, cô cũng phải chịu!” Trương Đào chế nhạo.
Anh ta cầm chai rượu hất vào mặt Dương Mộc Thanh, đầu và mặt cô toàn rượu.
“Hahaha.”
Cả đám người lại cười rộ lên Tô Hàm và đám bạn đều cười, nhìn bộ dạng xấu hổ của Dương Mộc Thanh, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
“Khốn kiếp, mày chết chắc.” Tề Thiên Cơ tức giận.
Anh không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, chỉ muốn đi tới và đánh cho Trương Đào sống dở chết dở.
“Đủ rồi!” Dương Mộc Thanh kéo anh lại, hai mắt đỏ bừng.
“Vợ, em buông anh ra, anh muốn hắn ta chết, ngay cả một nhân vật nhỏ cũng dám kiêu căng như vậy trước mặt anh.” Tề Thiên Cơ tức giận.
Bốp.
Chưa kịp dứt lời, Dương Mộc Thanh đã tát vào mặt anh một cái thật mạnh.
Tề Thiên Cơ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Dương Mộc Thanh: “Vợ, em, sao em lại đánh anh?”
“Tề Thiên Cơ, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, không thể trưởng thành hơn sao?”
Dương Mộc Thanh tức giận đến đỏ bừng mặt, mắng: “Anh diễn kịch ở nhà họ Tần khiến cả nhà tôi rơi vào khốn đốn. Giờ anh vẫn còn diễn. Cuộc sống không phải vở kịch, anh có thể tỉnh táo trưởng thành hơn không, không thể giống một người đàn ông bình thường được sao?”
“Gì mà nhân vật nhỏ? Gì mà 30 tỷ chỉ là một câu nói của anh, anh nói thế này, chính anh có thể tin được không?”
“Anh nghĩ mình là ai? Người giàu nhất thế giới?”
“Tôi đã từng một mình chăm sóc Đồng Đồng đã rất vất vả và rất khó khăn rồi. Tôi vốn nghĩ rằng anh sẽ khiến tôi yên tâm hơn khi trở về, nhưng hóa ra anh lại là một người đàn ông ngốc nghếch như vậy, toàn những lời dối trá!”
“Tề Thiên Cơ, anh có thể hành xử như một người trưởng thành, nghĩ cho em một chút không?”
Nhắc đến chuyện tủi thân, Dương Mộc Thanh đau buồn đến tột cùng, khóc không thành tiếng.
“Vợ, em đừng khóc, anh thật sự không nói dối em.”
Tề Thiên Cơ hoảng sợ, nhanh chóng đi tới giúp Dương Mộc Thanh lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Diễn: “Truyền lệnh xuống, mười phút nữa bọn họ không đến được, thì đừng nghĩ tới làm ăn nữa.”
Nói xong, anh gửi số phòng bọn họ bao đi.
“Rõ.” Giọng Trần Diễn truyền đến.
“Ha ha, anh còn khoác lác sao? Tề Thiên Cơ, anh thật sự coi mình là nhân vật tầm cỡ sao? Gọi cho ai thế? Sẽ không phải phải là mấy người làm loạn đám cưới nữa đấy chứ?” Trương Đào chế nhạo.
“Chờ đi, anh sẽ sớm không còn cười được nữa.” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
Khi mọi người nghe thấy lời này, lại cười phá lên, ánh mắt của mọi người đều nhìn Tề Thiên Cơ đầy vẻ chế nhạo.
Dương Mộc Thanh càng cảm thấy xấu hổ, cô ngột ngạt đến mức uống say, khiến mình say khướt, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong khi anh đang nói chuyện, những chiếc xe hơi sang trọng đã đi đến lối vào của khách sạn Đỉnh Thịnh.
Chủ nhà họ Lạc, người giàu nhất họ Mã, minh chủ võ lâm Trần Hữu, chủ nhà họ Hà, hội trưởng thương hội Thanh Long Lục Chiến, chủ gia tộc họ Lý giàu có tiếng trong nước, một nhóm tài phiệt trong nhiều ngành ở Quang Châu…lần lượt xuống xe.
Nhìn thấy nhóm người này, chủ khách sạn Tống Hà đang đứng đợi ở cửa tỏ vẻ kinh ngạc không thể giải thích được.
Trời ơi, toàn là những nhân vật lớn, rốt cuộc “Cậu Trương” ở khách sạn Đỉnh Thịnh là “thần thánh”
phương nào?
Ông Mã vội vàng đến đầu tiên, vẻ mặt hưng phấn, nóng lòng hỏi: “Tống Hà, cậu Trương ở phòng riêng nào? Mau, mau đưa tôi đi gặp anh ta.”
Mặc dù Mã Đằng là người giàu nhất tỉnh Lĩnh Nam, nhưng ông vẫn chưa đủ tư cách để kết bạn với Tề Thiên Cơ, khi đó Tề Thiên Cơ đã lấy tên khác là Trương Hiên.