CHƯƠNG 9: ĐỒ VÔ DỤNG
Trong bệnh viện, Đồng Đồng đã được đưa vào phòng mổ để tiến hành cấp cứu.
Ba người Dương Tây, Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh đang ở bên ngoài phòng mổ, chờ đợi trong lo lắng.
Tề Thiên Cơ nhanh chóng chạy tới, lo lắng hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Đồng Đồng bị thương rất nặng, bác sĩ đang cấp cứu.”
Giọng nói của Dương Mộc Thanh cũng run rẩy, ánh mắt lo âu: “Quan trọng nhất là Đồng Đồng mắc bệnh máu trắng, trước mắt chảy máu quá nhiều, cần phải truyền máu.”
“Nếu tiếp tục không tìm được nguồn tủy xương phù hợp, con gái chúng ta sẽ phải chết.”
Khi nói, cô sợ đến cả người run rẩy, khóe mắt ngấn lệ.
“Tề Thiên Cơ, tên khốn kiếp nhà cậu, nếu không phải cậu cố ý quấy rối thì chúng tôi đã sớm lấy được nguồn tủy xương của Tần Đông Quang và Đồng Đồng sẽ không sao rồi!” Chu Tuệ căm tức nhìn Tề Thiên Cơ.
Vẻ mặt Dương Tây phức tạp, im lặng không nói gì.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Dương Mộc Thanh gào lên.
Tề Thiên Cơ bước tới, nắm lấy tay Dương Mộc Thanh, trầm giọng nói: “Nguồn tủy xương không phải chỉ có Tần Đông Quang mới có. Con gái của Tề Thiên Cơ sao có thể dùng máu của kẻ cầm thú đó? Muốn dùng cũng phải dùng máu của anh!”
Lúc này, một bác sĩ đi tới, trầm giọng nói: “Ai là người nhà của bệnh nhân Đồng Đồng? Bệnh nhân đang cần truyền máu gấp, mọi người nhanh chóng đi hiến máu.”
“Tôi và con gái cùng nhóm máu, tôi đi ngay!” Tề Thiên Cơ lập tức gật đầu.
Để cứu con gái, trước tiên anh đi hiến máu, rồi lại gọi điện cho Trần Diễn kêu anh ta sắp xếp bác sĩ cấy ghép tủy xương giỏi nhất nước Đại Việt đến, nhất định phải cứu được Đồng Đồng bình an vô sự.
“Điện chủ, không phải anh là thần y giỏi nhất sao?” Trần Diễn nghi ngờ hỏi.
Anh ta nhớ rất rõ, vào thời điểm chiến đấu ở chiến khu Tây Bắc hồi đó, nếu không nhờ thuật châm cứu thần kỳ, cải tử hồi sinh của Tề Thiên Cơ thì tất cả bọn họ đã phải chết.
“Thầy thuốc không tự chữa, lẽ nào cậu không hiểu sao? Mau đi tìm người!” Tề Thiên Cơ nghiêm nghị nói.
Tuy anh là thần y rất giỏi chữa bệnh cứu người, nhưng lần này lại là con gái của anh.
Chỉ nhìn bộ dạng bầm dập và thâm tím của Đồng Đồng, thì tim anh đau như bị dao cứa, vốn không thể ổn định được cảm xúc của mình.
Nếu lỡ sai kim là sơ sẩy để lại mối hận suốt đời!
Anh không thể chấp nhận rủi ro này.
Một tiếng sau, bác sĩ đã cấp cứu thành công, Đồng Đồng được khâu nhiều mũi và được đẩy ra ngoài.
Lúc này, trên người cô bé đều quấn đầy băng vải, ngay cả phần đầu cũng được khâu mấy mũi.
Cô bé nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt đến đáng thương.
Nhìn thấy cô bé như vậy, đôi mắt người đàn ông sắt đá như Tề Thiên Cơ cũng đỏ lên.
Dương Mộc Thanh càng mất bình tĩnh, khóc òa lên, nước mắt chảy đầy mặt.
Cô vội vàng hỏi: “Bác sĩ, con bé, con bé có bị làm sao không?”
“Không sao, cô bé chỉ là quá mệt nên ngủ thiếp đi thôi.” Bác sĩ nói rõ.
Tề Thiên Cơ nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đồng Đồng đã bình an vô sự và được chuyển đến phòng bệnh.
Dương Mộc Thanh ngồi trước giường bệnh, nắm lấy tay Đồng Đồng, ánh mắt lo âu và đau lòng.
Vẻ mặt Tề Thiên Cơ cũng đầy đau lòng.
Nhìn thấy Đồng Đồng lúc ngủ say vẫn nhíu chặc mày, tim anh đau như bị dao cắt.
Lúc này, anh hy vọng biết nhường nào mình có thể gánh hết nỗi đau này cho Đồng Đồng.
Dương Tây đột nhiên hỏi: “Tề Thiên Cơ, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nhóm người kia, nhóm người trong xe chiến kia là người của cậu sao?”
Tề Thiên Cơ gật đầu: “Đúng vậy, đều là người của con.”
Ánh mắt Dương Tây vui mừng: “Nói như vậy, năm năm qua cậu đã khá lên? Có phải đã thành lập nên thế lực nào đó? Chẳng hạn như mở công ty lớn gì đó?”
“Con chưa từng mở công ty lớn, cũng không tính là thế lực lớn gì. Chỉ là kết giao một vài anh em và họ sẵn lòng đến giúp đỡ thôi.” Tề Thiên Cơ khiêm tốn nói.
Chu Tuệ nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, chế nhạo: “Haha, tôi biết ngay là Tần Đông Quang nói không sai, những người đó chỉ là diễn viên cậu mời tới!”
“Cậu là người thế nào, chẳng lẽ chúng tôi không biết sao? Cậu chỉ là đồ vô dụng, sao có thể có nhiều lực lượng như vậy được?”
“Phía sau nhà họ Tần là một nhân vật lớn như Tất Thắng, cậu chọc giận anh ta thì chúng ta phải làm sao? Người bình thường như chúng ta sao có thể đấu lại người ta?”
“Đồ sao chổi, cậu cút đi cho tôi!”
“Yên tâm, Tất Thắng sẽ không dám ra tay với chúng ta.” Tề Thiên Cơ thản nhiên nói.
“Haha, Tề Thiên Cơ, ngoài khoác lác ra cậu còn biết làm gì? Còn nói Tất Thắng không dám ra tay với cậu, cậu tưởng cậu là ai? Lão Thiên vương sao?” Chu Tuệ lạnh lùng nói.
Tề Thiên Cơ nhíu mày, không so đo với bà ta, nói sang chuyện khác: “Ba vợ, trong nhà đã mắc nợ bao nhiêu tiền?”
Vẻ mặt Dương Tây buồn bực, ánh mắt áy náy nói: “Ba mươi tỷ.”
Lúc trước, gia đình họ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của tộc trưởng dòng họ nhà họ Dương là Dương Minh, nên ra ngoài tự mình làm ăn, kết quả lại bị người và thủ đoạn của Tần Đông Quang lừa gạt.
Cũng chính vì lý do trả nợ và chữa bệnh cho Đồng Đồng mà Dương Mộc Thanh mới buộc phải lấy Tần Đông Quang.
Chu Tuệ giễu cợt chua ngoa và cay nghiệt: “Tề Thiên Cơ, tôi nhắc cậu biết, lần này cậu đã quấy rối lễ cưới nên cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, ba mươi tỷ cũng nên do cậu bồi thường!”
Ánh mắt Tề Thiên Cơ bình tĩnh, gật đầu nói: “Được, để tôi trả.”
Có một số việc không cần thiết phải cho ba mẹ vợ biết, họ biết càng nhiều cũng chỉ càng nguy hiểm.
“Bà nói đúng, cả nhà các người phải bồi thường cho chuyện lần này!”
Đúng lúc này, Dương Minh dẫn theo đám người Dương Quán tới, khí thế hung hăng, ánh mắt không thân thiện.