CHƯƠNG 100: BẢO HỔ LỘT DA
Giống như Mã Đằng, người đứng đầu một gia tộc như Nhạc Uyên cũng có ấn tượng rất sâu đối với Vệ Hồng.
Người này đến cũng đại biểu rằng nhà họ Vệ ra tay.
Một bên là thế lực cực kỳ to lớn ở Thủ Đô, một bên là thần điện Vô Song.
Hai phe đụng nhau ắt sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
“Ba, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Phải đứng ở phe nào?” Ánh mắt Nhạc Khang hiện vẻ sợ hãi.
“Đứng bên phe thần điện Vô Song, yên lặng theo dõi kỳ biến.” Nhạc Uyên trầm giọng nói.
Tuy rằng nơi này là nước Đại Việt, tuy rằng nhà họ Vệ là một trong mười gia tộc lớn, nhưng thần điện Vô Song thật sự rất lợi hại, là thế lực vô địch quét ngang toàn cầu.
Cho dù gặp nhiều hạn chế ở quốc gia này, ông ta cũng hiểu Tề Thiên Cơ sẽ không thua.
Thế nhưng, xung đột và tổn thất là không thể tránh khỏi.
Nhạc Uyên ngẩng đầu nhìn trời, trầm giọng nói: “Vệ Hồng đến, chỉ e cách cục giữa các thế lực ở thành phố Quang Châu đã sắp sửa thay đổi.”
… Cùng ngày, Vệ Hồng mang theo Tần Dương đi dạo một vòng, ghé qua toàn thể mười gia tộc lớn ở Quang Châu như nhà họ Lý, nhà họ Hà, nhà họ Lục.
Mỗi khi đến một gia tộc lớn, thái độ của anh ta đều đặc biệt cường thế, mang theo Tần Dương làm náo động khắp nơi.
Nghe được chuyện thế gia cổ võ nhà họ Vệ nhúng tay vào các thế lực ở Quang Châu, trong lúc nhất thời, xã hội thượng lưu ở Quang Châu sợ bóng sợ gió, trông gà hoá cuốc.
Các thế lực ở khắp nơi bắt đầu gấp gáp liên lạc, trao đổi tin tức, đủ mọi cuộc gọi nhanh chóng bùng nổ.
Một số gia tộc nhỏ không biết đến sự tồn tại của điện Vô Song trở nên sợ hãi, vội vàng lấy lòng nhà họ Tần.
Trong mắt bọn hắn, người có thể trâu bò đến mức khiến cho mười gia tộc lớn nhằm vào nhà họ Tần cũng không thể trâu hơn nhà họ Vệ.
Mà các gia tộc có liên quan đến điện Vô Song thì chuyện đầu tiên họ làm là báo cáo tình huống với điện Vô Song.
Ngày này, danh tiếng của Tần Dương vang vọng khắp nơi.
Mặc kệ là đi đến gia tộc nào, những người đó đều vô cùng cung kính đối với ông ta.
“Quả nhiên vẫn phải có quyền thế.” Tần Dương thầm nghĩ.
Ông ta biết, sở dĩ những người đó cung kính với ông ta như vậy hoàn toàn là vì nể mặt Vệ Hồng.
Thăm hỏi xong tất cả các gia tộc lớn ở Quang Châu, Vệ Hồng ngồi ở trong xe, lạnh lùng nói: “Được rồi, tình cảnh khốn khó của nhà họ Tần đã giải quyết xong.”
Quả nhiên không bao lâu sau, Tần Dương lại nhận được tin tức từ ngân hàng.
Toàn bộ tài sản của nhà họ Tần đã không còn bị đóng băng nữa!
Nghe được tin này, đám thuộc hạ đã từng chạy khỏi nhà họ Tần, họ hàng đã từng trốn tránh, thậm chí là đám lãnh đạo cấp cao bị bắt vào đồn cảnh sát cũng tạm thời được thả về.
Nhà họ Tần sống lại một lần nữa!
Tần Dương cảm động đến rơi nước mắt, hết sức tôn kính nói lời cảm ơn đối với Vệ Hồng: “Cậu Vệ, ân đức cứu sống gia tộc này không lời nào có thể cảm tạ hết được! Tần Dương tôi kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình cực kỳ to lớn của nhà họ Vệ và cậu chủ Vệ.”
Vệ Hồng nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, biểu cảm băng lãnh, nói: “Không phải tôi đang giúp ông, là tôi đang giúp chính mình mà thôi.”
“Về sau nhà họ Tần các người chính là thế lực phụ thuộc của nhà họ Vệ chúng tôi, hàng năm phải cung cấp mười cặp trai tân gái trinh cho tôi, hơn nữa còn phải là con cháu ruột thịt của nhà họ Tần!”
“Chúng ta hợp tác vui vẻ, nhà họ Tần các người sẽ có thể phát triển không ngừng.”
“Nhớ kỹ, tôi có thể nâng tay cứu sống nhà họ Tần thì cũng có thể lật tay tiêu diệt các người!”
Lời nói đằng đằng sát khí không có chút uyển chuyển nào, lại càng không hề che giấu.
Đối mặt với uy hiếp này, trong lòng Tần Dương thấp thỏm mà sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, ông ta vội vàng gật đầu đáp ứng.
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng đã nói một câu “theo nhà họ Vệ giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó”, nhưng giờ khắc này khi phải chân chính đối mặt, trong lòng Tần Dương vẫn cực kỳ không muốn.
Nhất là hàng năm phải cung cấp mười cặp trai tân gái trinh, còn phải là cốt nhục của nhà họ Tần, chuyện này không phải chuyện đùa.
Tuy nhiên!
Ông ta đã không còn đường lui.
Bảo hổ lột da, kết cục không thể chịu đựng nổi.
Hết thảy những chuyện này đều là do thằng rác rưởi Tề Thiên Cơ làm hại!
Nghĩ như vậy, tất cả những oán hận ở trong lòng ông ta đều đổ hết lên người Tề Thiên Cơ.
Ông ta cắn răng một cái, lớn mật mở miệng khẩn cầu: “Cậu Vệ này, nhà họ Tần chúng tôi bị nhằm vào toàn bộ đều do Tề Thiên Cơ ban tặng, cầu xin cậu hãy ra tay bầm thây thằng đó thành muôn ngàn mảnh!”