• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 47: SỨC MẠNH THẦN KÌ CỦA MƯỜI TÁM CHIẾN TƯỚNG ĐIỆN VÔ SONG!

Theo mệnh lệnh của Trần Diễn, tốc độ của tàu chiến bọc thép không hề giảm xuống mà còn tăng lên, phóng thẳng đến đoàn tàu chiến của quân địch, tốc độ nhanh vô cùng.

Rõ ràng chỉ có một đoàn tàu chiến, rõ ràng là binh sĩ mà Trần Diễn và anh ta đưa theo không quá mười người nhưng ánh mắt của bọn họ lạnh lùng nghiêm nghị, tự tin mà sắc bén.

Một nhóm người bọn họ đứng cạnh nhau thế mà lại có được cái khí thế của thiên quân vạn mã!

“Điên rồi! Cái này chắc chắn là điên rồi!”

“Tướng quân, mau hạ lệnh nhảy thuyền đi! Nếu còn không nhảy thì khi đi vào tầm bắn của đối phương rồi sẽ không kịp nữa đâu!”

“Chúng tôi từng chiến đấu với đoàn tàu chiến này rồi. Sức mạnh của họ quá lớn mạnh. Chúng ta không phải là đối thủ đâu!”

Thân tín của Tất Thắng vội vã tới mức giống như kiến bò trên chảo nóng, thấp thỏm lo âu, chỉ ước có thể ngay lập tức nhảy xuống nước bỏ trốn.

Cảnh tượng này lọt vào trong mắt của thủ hạ của Trần Diễn. Tất cả bọn họ đều lộ ra nụ cười khinh miệt.

“Quay đầu cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một đoàn tàu chiến mà thôi.” Một thủ hạ của Trần Diễn thản nhiên nói.

“Đối mặt với kiểu quân địch ở cấp bậc này đều không cần chúng tôi phải ra tay. Chỉ cần Trần tướng quân là đủ để thu phục rồi.” Một thủ hạ khác nhìn Trần Diễn. Ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.

“Cái gì cơ? Một người đối mặt với một đoàn tàu chiến?”

“Với cơ thể của con người sao có thể đối mặt với nhiều vũ khí của đoàn tàu chiến như vậy chứ?”

“Các anh đang nói đùa đấy à?”

Nghe thấy câu nói này, Tất Thắng và những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, cảm giác những thủ hạ của Trần Diễn đang khuếch đại.

Một mình Trần Diễn sao có thể đối kháng với một đoàn tàu chiến được trang bị đến tận răng chứ?

Vào đúng lúc này, Trần Diễn hành động rồi.

Anh nhẹ nhàng nhảy xuống nước. Một khóm bọt sóng nhỏ bé không đáng kể bắn lên. Trong chốc lát đã không còn thấy bóng người đâu nữa.

Nhưng với công phu hô hấp, anh đã ngóc đầu dậy ở chỗ ngoài một trăm mét. Tốc độ cực nhanh. Đến cả người cá nhanh nhất trong biển cả còn không theo kịp!

“Anh ta muốn một mình chiến đấu với một đoàn tàu chiến sao?”

“Mau nhìn đi. Anh ta ở đó. Tốc độ nhanh thật!”

“Tốc độ này còn nhanh hơn cả báo nữa!”

Nhìn thấy Trần Diễn đơn thương độc mã phóng qua đó, tất cả thủ hạ của Tất Thắng đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt chấn động.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy Trần Diễn điên rồi. Một mình xông qua đó. Cái này và tự tìm cái chết có gì khác nhau chứ!

Nghe thấy tiếng bàn tán kinh hoàng của cấp dưới, nhìn tốc độ bơi lội nhanh như chớp của Trần Diễn, ánh mắt của Tất Thắng thổn thức. Dường như lại quay về với những ngày tháng đi theo Tề Thiên Cơ đánh Đông dẹp Bắc.

Trong khoảng thời gian đó, Tề Thiên Cơ dẫn đầu mười tám chiến tướng của thần điện Vô Song nam chinh bắc chiến.

Dưới sự dẫn dắt của Tề Thiên Cơ, những chiến dịch không thể hoàn thành, điện Vô Song đều có thể hoàn thành.

Các loại chiến đấu với binh lực chênh lệch nhau đối với điện Vô Song mà nói chỉ là chuyện cơm bữa.

Một người tự chiến đấu chỉ là trạng thái bình thường!

So sánh lực lượng hơn kém trăm lần, anh ta xấu hổ muốn độn thổ.

Đáng tiếc…

Những năm tháng huy hoàng đó, Tất Thắng cũng không có lại cơ hội để tham gia vào.

Chính trong lúc Tất Thắng đang bùi ngùi, một tiếng nổ cực lớn vang dội thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Đoàn tàu chính của quân địch đột nhiên rung động, xuất hiện một chỗ trũng gần tới ba mét.

Đoàng đoàng đoàng!

Giống như tiếng pháo nổ vang, âm thanh liên tiếp vang lên như tiếng sấm.

Theo mỗi tiếng sấm vang lên, đoàn tàu chiến sẽ xuất hiện một chỗ trũng cực lớn.

Sau hàng trăm tiếng sấm, đoàn tàu chiến đó vậy mà lại răng rắc một tiếng, bị bẻ đôi từ giữa, gãy ra làm đôi.

Vô số quân địch khóc cha gọi mẹ, thi nhau nhảy xuống nước bỏ trốn.

“Thế này, thế này sao có thể chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thân tín của Tất Thắng đều kinh hãi tới mức trợn mắt há hốc mồm ra.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Tiếng nuốt nước miếng lúc trầm lúc bổng. Vẻ mặt của tất cả mọi người đều là khó có thể tin được.

“Tôi nhớ là anh ta hình như không mang theo bất kỳ vũ khí gì hết! Anh ta dùng cái gì để đánh gãy đoàn tàu chiến vậy?”

Ánh mắt của Tất Thắng cuồng nhiệt mà sùng bái, giải thích: “Nắm đấm!”

“Hí.”

Lời này vừa nói ra, trên boong tàu ngay tức khắc vang lên tiếng hít hơi lạnh.

“Nắm đấm! Đó có còn là con người không?”

“Đó là một đoàn tàu chiến đấy! Cứ như vậy mà bị đánh chìm sao!”

“Tướng quân, ngài đang nói đùa ư?”

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều kinh ngạc. Quả thực là không dám tin vào mắt của chính mình.

Dùng nắm đấm đánh gãy một đoàn tàu chiến thành hai đoạn?

Cái này quá khó bề tưởng tượng rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK