• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 120: HÀNH HUNG TẦN CHIÊU

“Điện chủ.”

Huyền Vũ và Trần Hữu đứng ở ngoài cửa, cung kính nghênh đón.

“Người đâu?” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.

“Bên trong.” Huyền Vũ nói.

Một đám người đi vào kho hàng.

Trong kho hàng, nhìn Tần Chiêu, nghĩ đến khuôn mặt hoảng sợ của Đồng Đồng trong đám cháy, trong ngực của Tề Thiên Cơ tràn đầy sát khí, hận không thể lập tức đuổi giết thành cặn bã.

Nhưng mà, vì để đào ra người xúi giục ở phía sau màn, anh ép buộc nhịn xuống.

“Làm anh ta tỉnh!” Tề Thiên Cơ trầm giọng nói.

Ào ~~ Trần Hữu tìm tới một chậu nước lạnh giội thẳng lên đầu Tần Chiêu.

Tần Chiêu giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Tề Thiên Cơ toàn vẹn không tổn hao gì, anh ta nhất thời sửng sốt, vẻ mặt không thể tin.

Lửa lớn như vậy Tề Thiên Cơ lại có thể không tổn hại một cọng tóc nào?

Điều này sao có thể?

Anh ta mở to hai mắt: “Nổ lớn như vậy cũng không thể giết chết anh, Tề Thiên Cơ rốt cuộc anh là người hay là quái vật?”

Đáp lại anh ta là một đạp nén giận của Tề Thiên Cơ.

“Bịch, răng rắc!”

Một tiếng động khó chịu kèm theo âm thanh ba bốn cái xương sườn đồng loạt bị gãy.

Tần Chiêu bị một đạp của Tề Thiên Cơ đá bay ra ngoài bảy tám mét, mạnh mẽ đâm vào một cây cột, lại đập ngã xuống mặt đất.

Sắc mặt anh ta đỏ lên trong nháy mắt, vặn vẹo, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, ngay cả kêu thảm thiết cũng không phát ra được, oẹ một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Mặt Trần Diễn không chút thay đổi, sát khí trong mắt sôi trào.

Anh ta đi lên xách mắt cá chân của Tần Chiêu, đem người kéo trở về, ném bên chân Tề Thiên Cơ giống như chó chết.

“Ai sai khiến anh làm?”

Đôi mắt Tề Thiên Cơ lạnh lẽo, cả người sát khí lượn lờ, nhìn chằm chằm Tần Chiêu tra hỏi: “Nói ra, tôi có thể giữ cho anh toàn thây.”

Đồng Đồng là nghịch lân của anh, bất kỳ người nào dám can đảm đụng vào đều chỉ có một kết cục, chết!

Tần Chiêu nghe vậy, ôm ngực, không sợ ngược lại cười, nghiến răng nghiến lợi kiêu ngạo nói: “Hừ, chết đến nơi rồi mà còn không biết, Tề Thiên Cơ, tôi khuyên anh ngay bây giờ nên thả tôi ra.”

“Nhà họ Tần chúng tôi đã bắt được quan hệ với cổ võ thế gia nhà họ Vệ rồi, anh có tài giỏi hơn nữa, cũng không đấu lại nhà họ Vệ! Bọn họ muốn tiêu diệt anh, dễ như trở bàn tay!”

Chết đến nơi?

Trần Diễn, Huyền Vũ, Trần Hữu nghe vậy, sắc mặt liền cổ quái.

Một người chết, nói người khác chết đến nơi, đây là vô tri cỡ nào.

Ầm!

Không đợi Tần Chiêu nói xong, Tề Thiên Cơ đã nâng anh ta lên như một con gà, mạnh mẽ ném xuống mặt đất.

Mặt đất chấn động, bụi mù bay lên.

Trong nháy mắt Tần Chiêu đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo biến hình, cơ thể cong thành con tôm lớn, đau muốn chết, phun máu từng ngụm từng ngụm.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận dữ tợn nói: “Đánh đi đánh đi, Tề Thiên Cơ cứ việc đánh đi.”

“Chờ nhà họ Vệ đến đây, không chỉ có anh mà vợ anh, con gái của anh tất cả đều sẽ chôn cùng với anh!”

Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh hơn, cười lạnh nói: “Miệng thật cứng, là một người đàn ông, một khi đã như vậy thì sẽ thỏa mãn anh, đánh!”

Lời này vừa nói ra, đám người Trần Diễn đã sớm nóng lòng muốn đánh chết Tần Chiêu lập tức tiến lên, vây quanh Tần Chiêu hành hung một trận!

Bàn về đánh người, bọn họ là chuyên nghiệp!

Đánh ở chỗ nào sẽ làm người đau đớn mà không chết ngay lập tức, bọn họ liền hướng về chỗ đó chăm sóc.

“Bịch, bịch, bịch.”

Một đấm lại mốt đấm, sàn nhà kho đã bị nhiễm đỏ.

Tần Chiêu gào thét thảm thiết, giống như giết heo, quanh quẩn không dứt, đau đớn tột cùng.

“Đừng đánh, đừng đánh, tôi nói, cái gì tôi cũng nói!”

Vẻ mặt Tần Chiêu đầy máu, ôm đầu ngồi co ro ở góc, bị đánh đến mức hơi thở mong manh, bất cứ lúc nào đều có thể tắt thở.

Anh ta nước mắt giàn giụa, dĩ nhiên là bị đánh cho sụp đổ, nói thẳng ra chủ mưu phía sau màn: “Là Tần Dương, là Tần Dương sai bảo tôi làm!”

Tần Dương!

Ánh mắt Tề Thiên Cơ sắc bén, nắm chặt quả đấm, tức giận hừng hực, sát khí như biển.

Quả nhiên là lão già chết tiệt kia!

Nhà họ Tần thật cho rằng bắt được quan hệ với nhà họ Vệ, là có thể muốn làm gì thì làm?

Quả thực kiêu ngạo!

Vốn còn muốn dùng dao mềm từng dao từng dao lăng trì nhà họ Tần, bây giờ xem ra, cần phải tăng nhanh tiến độ một chút!

Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh lẻo như đao, sát khí sôi trào, gằng từng chữ nói: “Truyền lệnh của tôi, tập kết chiến đội Vô Song, san bằng nhà họ Tần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang