CHƯƠNG 43: LÀ DIỄN VIÊN SAO?
‘‘Cầu chiến thần Vô Song xuống núi, dẹp yên bọn cướp!’’ Tất Thắng cùng lính của Tất Thắng tất cả đều quỳ trên mặt đất, như đang diện kiến thần thánh.
Đặc biệt là Tất Thắng, ánh mắt tràn ngập thỉnh cầu.
Mới hôm qua, có một đám đạo tặc với hỏa lực mạnh mẽ khiến cho Tất Thắng sứt đầu mẻ trán, chật vật chống đỡ cũng không tìm được bước đột phá nào.
Vì vậy, đặc biệt đến đây, thỉnh cầu Tề Thiên Cơ xuống núi, dẹp yên bọn cướp.
Cảnh tượng này giống như ảo mộng, rung động lòng người!
Cho dù là mấy gia đình đứng trên lầu nhìn xuống, hay là người nhà họ Dương bị bắt, hay là bọn lưu manh cách đó không xa, cùng đám người Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ, Dương Tây đang đứng sau lưng Tề Thiên Cơ…
Mọi người ở hiện trường đều bị kinh ngạc không nói nên lời!
Bọn họ trố mắt, nghẹn họng nhìn trân trối, tưởng mình xuất hiện ảo giác!
Tất Thắng, quỳ lạy Tề Thiên Cơ?
Làm sao có thể?
Ngạc nhiên!
Quá sốc!
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngây ngốc nhìn Tất Thắng cùng Tề Thiên Cơ.
Nhất là Dương Mộc Thanh cùng Chu Tuệ, càng khó tin hơn.
Tề Thiên Cơ là chiến thần vô song?
Dưới tầng, Dương Minh bị đè xuống đất, ông ta nhìn Tất Thắng đang quỳ lạy Tề Thiên Cơ, chợt bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra vẻ khinh miệt.
Ông ta hiểu được!
Đây nhất định lại diễn kịch!
Tên phế vật Tề Thiên Cơ này một chút bản lĩnh cũng không có, lại thích nhất diễn kịch, lần này khẳng định lại là một màn kịch kịch tốt mà anh đã sắp xếp từ trước!
“Làm sao Tất tướng quân lại quỳ lạy tên phế vật Tề Thiên Cơ?’’ Dương Minh nhìn Tất Thắng với vẻ mặt chế giễu xem thường, lớn tiếng nói: ‘‘Tên Tất Thắng này chắc chắn là giả, là diễn viên lần trước mà tên phế vật Tề Thiên Cơ này tìm đến, mọi người đừng để bị lừa!’’ Ngay sau khi lời này vừa nói ra, hiện trường lặng ngắt như tờ.
“Đúng vậy! Tất Tướng quân là nhân vật lớn số một số hai quang châu, làm sao có thể quỳ xuống trước mặt người khác?’’ “Suýt chút nữa lại bị phế vật Tề Thiên Cơ này lừa! Cháu trai này, tiêu chuẩn diễn kịch càng ngày càng cao!’’ “Thả người nhà họ Dương chúng tôi ra, không thì chờ nhà họ Tần cùng với Tất Tướng quân thật đến, các ngươi đều phải gánh hậu quả!’’ Một giây sau, những người khác trong nhà họ Dương cũng sôi trào, ánh mắt lạnh lẽo, bọn họ kêu gào, không ngừng la mắng chửi bới.
“Lại là giả?’’ Trên ban công căn phòng, ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tuệ nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ: “ Tề Thiên Cơ, cậu thật sự đến chết không đổi, làm loại chuyện này có ý nghĩa gì? Diễn kịch có thể cải thiện cuộc sống của chúng ta sao? Thật sự là chó không đổi được ăn cứt!’’ Dương Tây thở dài.
Dương Mộc Thanh càng thêm cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ cô đơn.
Đồng Đồng lôi kéo tay Tề Thiên Cơ: “Ba, diễn kịch là gì vậy?’’ “Chính là một loại biểu diễn.’’ Tề Thiên Cơ giải thích nói.
“Được, con rất thích biểu diễn.’’ Đồng Đồng cười hì hì nói.
“Anh đừng dạy hư con!’’ Dương Mộc Thanh trừng mắt liếc anh một cái, kéo Đồng Đồng qua.
Ngay khi Chu Tuệ muốn nổi đóa, đột nhiên một trận ồn ào ở dưới tầng truyền đến.
Đám người đều nhìn xuống.
Lúc này, Tần Tranh nhận mệnh lệnh của Tần Dương, mang theo một đám tay chân nhà họ Tần giết tới.
Lần trước ở khách sạn Tần Tranh đã bị giáo huấn một trận, bây giờ trên người vẫn còn vết băng bó, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng sự hung hãn dữ tợn của anh ta.
Dương Minh nhìn thấy Tần Tranh, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng kêu cứu: ‘‘Cậu chủ Tần tới, cậu chủ Tần, nhanh cứu chúng tôi.’’ Tần Tranh mang theo người của nhà họ Tần chạy tới nơi này, sau khi nhìn thấy Tất Thắng đang quỳ trước Tề Thiên Cơ xong.
Đầu tiên anh ta hơi sững sờ, tiếp theo giận tím mặt, tiến lên một bước, chỉ vào Tất Thắng, lạnh lùng nói: ‘‘Lại là tên diễn viên này? Làm sao, giả trang Tất Tướng quân còn giả trang đến nghiện?’’ Nói xong, anh ta còn đang nhéo nhéo quân hàm vai Tất Thắng, tư thế tùy tiện, phách lối cười nói: ‘‘Hừ, làm giống như thật, tốn không ít tiền đi?’’ Tất Thắng quắc mắt trừng trừng: ‘‘Đồ ngu dốt, ngay cả gia chủ nhà họ Tần cũng không dám làm càn ở trước mặt tôi!’’ Ba!
Một cái tát thanh thúy!
Tất Thắng hung hăng tạt một bàn tay lên mặt Tần Tranh!
Sức lực to lớn, đánh cho Tần Tranh té ngã trên đất, mắt nổi đom đóm, khóe miệng chảy máu, chật vật không thôi.
Tần Tranh bụm mặt, nhìn Tất Thắng, tức giận đến đỏ mặt, hai mắt đở rực dữ tợn, tức giận nói: ‘‘Đồ giả mạo, còn dám đánh tôi? Tôi nói cho ông biết, ông nhất định phải chết!’’ ‘‘Hôm nay coi như chúa có đến cũng không thể cứu được ông, tôi đã nói!’’