• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 39: KẺ THÙ TÌM ĐẾN TẬN CỬA

Ánh mắt Tần Dương lóe lên hận ý, nghĩ một lát liền gọi điện cho Tất Thắng, cung kính nói: “Đại tướng Tất, là tôi, Tần Dương.”

“Tần Dương? có chuyện gì hả?”

Kể từ lần bị Tề Thiên Cơ cho một bài học, anh ta vẫn còn kinh hồn bạt vía một thời gian dài, mãi sau mới hoàn hồn.

Bởi vì đã xóa số điện thoại của Tần Dương, nên khi nhìn thấy một dãy số lạ, anh ta liền không chú ý mà bắt máy.

“Đại tướng Tất, là như vầy, tôi muốn xin giúp một tay để đối phó một người!”

Tất Thắng định nói “Ông đây không rảnh”, nhưng nghe đến câu tiếp theo của Tần Dương thì lập tức nuốt câu nói trở lại.

Tần Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi tính đối phó với Tề Thiên Cơ, lần trước người này lại dám tìm người đóng giả Đại tướngTất, quả là tội đáng muôn chết!”

“Đối phó ai cơ?!”

“Tề Thiên Cơ, tôi đã tìm được người xử lý anh ta rồi, anh chỉ cần giúp tôi dàn trận là được!”

Tất Thắng sợ ngây cả người.

Lần trước nhà bị đánh cho tan tành, vậy mà giờ còn dám trêu chọc điện chủ? Tần Dương chán sống rồi hả?

Ngay sau đó, anh ta nhận ra đây chính là cơ hội để lấy công chuộc tội!

Nếu như có thể giúp Tề Thiên Cơ giải quyết nhà họ Tần, anh ta vừa có thể thể hiện lòng trung thành lại vừa có thể phủi sạch mối quan hệ với nhà họ Tần, một mũi tên bắn hạ hai con chim.

Hơn nữa, đúng lúc anh ta có chuyện cần xin điện chủ giúp đỡ.

“Được! Tôi lập tức cử người đến đó!” Tất Thắng cúp điện thoại, rồi bắt đầu tập hợp người.

Tần Dương nghe được chính miệng Tất Thắng đồng ý thì vô cùng mừng rỡ, cười gằn nói: “Đại tướng Tất ra tay, Tề Thiên Cơ, lần này mày chết chắc rồi.”

Ông ta đã tự mình ra tay, kéo theo rất nhiều người có địa vị xã hội cao đến.

Có người của mình, còn có Tất Thắng hậu thuẫn, ông ta dường như đã nhìn thấy trước kết thúc bi thảm của Tề Thiên Cơ.

Ba mươi phút sau.

Ở tầng dưới nhà trọ của Dương Mộc Thanh, một đám côn đồ tụ tập lại với thái độ vô cùng hung hăng, ngạo mạn.

“Tề Thiên Cơ, đồ phế vật, mau cút ra đây cho ông!”

“Nhà họ Dương các người là đồ vô dụng, mau cút ra đây chịu chết đi!”

Ngang ngược mắng chửi, không ít kẻ côn đồ còn nhặt gạch ném lên lầu, kính cửa sổ đều bị đập vỡ hết.

Nhìn thấy cảnh này, nhà nào cũng như gặp quân thù, đóng chặt cửa sổ, vừa sợ vừa hoảng.

“Thình thình thình.”

Chủ nhà xuất hiện trước cửa nhà Dương Mộc Thanh.

“Ông chủ, có chuyện gì vậy ạ?” Dương Tây hỏi.

Ông chủ nhà đổ đầy mồ hôi trên trán, lớn tiếng nói: “Nhà họ Dương này, chúng tôi chỉ là ngôi miếu nhỏ, quả thực không chứa được phật lớn như các người!”

“Tiền thuê nhà tháng này tôi không cần nữa, hôm nay các người mau dọn đi đi, đừng ở chỗ của tôi gây họa nữa.”

Câu nói của chủ nhà khiến Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ đỏ bừng mặt, xấu hổ muốn chui đầu xuống đất.

Cả nhà bọn họ đều bị người ta coi là sao chổi!

Điều này khiến Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và Dương Tây vô cùng xấu hổ, có cảm giác mất hết thể diện.

“Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ lập tức giải quyết chuyện này, nhất định sẽ không gây rắc rối gì cho ông và hàng xóm!”

Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ, Dương Tây lúng túng cười ngại ngùng, nói đủ thứ chuyện tốt, đủ loại đảm bảo mới khiến chủ nhà lắc đầu than thở, tự nhận mình xui xẻo mà rời đi.

Đúng lúc này, một viên gạch đập mạnh vào cửa sổ phát ra tiếng động lớn: “choang” một cái, khiến Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và cả Dương Tây sợ tái mặt.

Sau một hồi hoảng sợ, Chu Tuệ đã không thể kìm nén cơn tức giận được nữa.

Bà ta căm tức nhìn Tề Thiên Cơ, chỉ thẳng mặt anh mà hét lên: “Tề Thiên Cơ, tất cả đều là do tên phế vật nhà anh gây ra! Ngày nào cũng giả bộ cái gì cũng biết, cáo mượn oai hùm, anh thật sự cho rằng Mã Đằng là người dưới trướng của anh đấy hả?”

“Hôm nay chúng tôi bị người ta tìm tới tận cửa, một chút thể diện cũng không còn, anh bảo sau này chúng tôi ngẩng mặt làm người thế nào đây?!”

“Chuyện này chính là do anh gây ra, mau tự mình ra ngoài mà giải quyết đi! Đừng làm liên lụy đến chúng tôi, mau cút đi!”

Có rất nhiều tên côn đồ hung hãn ở dưới tầng khiến bà ta vô cùng sợ hãi.

Nếu đám người kia cùng nhau xông lên, chắc chắn cả nhà họ sẽ không có kết quả tốt.

Dương Tây cũng tái mặt vì sợ, run rẩy nói: “Cơ à, không phải cậu quen biết với nhà quyền quý kia sao?

Mau gọi người ta đến giúp đi!”

Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh lẽo, anh ngạo nghễ nói: “Một đám gà chó ngoài chợ, tôi chỉ cần vẫy tay một cái là đánh bại được bọn chúng.”

Chu Tuệ ra tay, tát mạnh vào mặt Tề Thiên Cơ, tức giận nói: “Không giả bộ thì anh sẽ chết hả? Nếu anh có cái bản lĩnh đó thì mau đi giải quyết bọn chúng đi!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK