CHƯƠNG 2: TÔI MUỐN SAN BẰNG NHÀ HỌ TẦN!
Tức sùi bọt mép!
Tề Thiên Cơ đỏ mắt, cắn rằng lạnh lùng nói: “Lập tức bảo Dương Mộc Thanh nghe điện thoại!”
“Anh là ai vậy? Dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?” Giọng nói của Tần Đông Quang trở nên có chút không nhịn được và phẫn nộ.
“Đừng quan tâm tôi là ai, lập tức để Dương Mộc Thanh nghe điện thoại.” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
“Kệ mày.” Giọng nói của Tần Đông Quang hiện vẻ tức giận, bộp một tiếng cúp điện thoại.
Răng rắc!
Tề Thiên Cơ vô cùng giận dữ bóp chặt điện thoại.
Anh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tần Đông Quang, mày đúng là đang tìm chết!”
“Trần Diễn, cậu đi liên hệ với cao tầng ở Đại Việt, để cho bọn họ đừng ra mặt.”
“Hôm nay, tôi muốn san bằng nhà họ Tần!”
Giờ khắc này, mắt anh màu đỏ tươi, lửa giận sôi trào.
Năm năm không gặp, vợ anh vậy mà lại vứt bỏ con gái, muốn tái giá với người khác?
Súc sinh!
Trần Diễn gật đầu, lập tức đi sắp xếp: “Điện chủ kêu gọi, không dám không nghe theo. Sắp xếp máy bay, tôi muốn khởi hành ngay bây giờ!”
Chưa đầy năm phút đồng hồ, trong tỉnh Lĩnh Nam, rất nhiều nhân vật cấp đại lão lập tức đứng dậy, lao tới nhà họ Tần.
Tại mấy thành phố tiếp giáp thành phố Quang Châu, rất nhiều máy bay tư nhân cất cánh bay về phía nhà họ Tần.
Điện chủ của điện Vô Song ra lệnh, đại lão của các thế lực đều đứng ngồi không yên, tức tốc đi tới đó.
… Thành phố Quang Châu, nhà họ Tần.
Đây là một căn biệt thự hết sức sang trọng, lúc này đang giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng hân hoan.
“Chúc mừng cậu Tần, chúc mừng cậu Tần, có thể có được Dương Mộc Thanh người đẹp đứng đầu thành phố Quang Châu chúng ta, đó chính là may mắn cực lớn đấy!”
“Người đẹp bậc này cũng chỉ có cậu Tần mới có tư cách hưởng thụ mà thôi.”
“Ha ha ha, đâu có đâu có, mời các vị vào trong.”
Ở nơi đây, âm nhạc hoàn thuận vui vẻ, một người đàn ông mặc trang phục chú rể cười ha hả nghênh đón khách khứa, đó chính là cậu ấm Tần Đông Quang của nhà họ Tần.
Lúc này đây, Tần Đông Quang cười rạng rỡ đến mức ngay cả mắt cũng không thấy đâu, anh ta liên tục chào hỏi với người thân và bạn bè.
Ở bên cạnh anh ta, một người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục nàng dâu màu đỏ mang phong cách cổ xưa.
Cô khoảng chừng hai mươi tám tuổi, ngũ quan thanh tú, gương mặt trái xoan, chân mày lá liễu. Đôi mắt cô sâu thẳm như làn nước mùa thu, sạch sẽ động lòng người. Da thịt trắng như tuyết, nõn nà nhẵn nhụi, phảng phất như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Cô đoan trang mà cao quý, khí chất văn tĩnh ưu nhã, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Chỉ là, ánh mắt cô hiện vẻ đau thương.
“Dương Mộc Thanh, em vui vẻ một chút cho tôi, còn xụ mặt nữa thì đừng trách ông đây trở mặt!”
Tần Đông Quang tiến đến gần bên người cô, lạnh lùng mở miệng: “Đừng quên, bệnh máu trắng của Đồng Đồng phải thay tuỷ thì mới có thể chữa khỏi, ngoại trừ thằng cha không rõ tung tích của con bé, chỉ có tuỷ của tôi mới thích hợp với nó!”
“Nếu như em không muốn nó chết thì phải gả cho tôi!”
Trong lòng Dương Mộc Thanh ngột ngạt mà tuyệt vọng, cô siết chặt nắm tay, phẫn nộ nói với Tần Đông Quang: “Anh nói được thì phải làm được. Sau hôn lễ, anh phải đi bệnh viện quyên tuỷ cho Đồng Đồng chữa bệnh.”
Tần Đông Quang cười xấu xa, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dương Mộc Thanh, nói với vẻ không đứng đắn: “Em yên tâm đi, chờ đêm nay chúng ta động phòng xong, tôi nhất định sẽ cứu Đồng Đồng.”
“Còn có nợ nần của nhà họ Dương các người, tôi cũng sẽ giúp các người trả nợ.”
Dương Mộc Thanh nghe vậy thì siết chặt tay, tủi thân rơi nước mắt, hận không thể tránh khỏi Tần Đông Quang.
Nợ nần chó má gì đó cũng là mưu kế của Tần Đông Quang?
Để ép cô đi vào khuôn khổ, Tần Đông Quang vận dụng hết mọi thủ đoạn. Không chỉ khống chế các vị thuốc mà còn gài bẫy hãm hại nhà họ Dương, làm cho cả dòng họ Dương đều rơi vào hoàn cảnh khốn khó.
Để cứu con gái và cứu cả dòng họ, cô đành phải nhân nhượng tạm thời vì lợi ích toàn cục, gả cho Tần Đông Quang, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu uất ức.
“Cô dâu mới vui mừng đến mức chảy nước mắt, thật sự là quá cảm động.”
“Mộc Thanh thủ tiết suốt năm năm, có lẽ Tề Thiên Cơ cũng đã chết từ lâu rồi. Đứa trẻ đáng thương này, hôm nay có thể được gả vào nhà họ Tần, thực sự là phúc phận lớn lao.”
“Tôi nhìn cũng thấy cảm động đâu, chị hai thật có phúc.”
Trong buổi tiệc, trưởng dòng họ Dương là Dương Minh, chú hai Dương Quán và những người nhà họ Dương khác đều cảm khái liên tục.
Chẳng những bọn họ không hề cảm thấy đau lòng cho Dương Mộc Thanh mà ngược lại còn nói đủ mọi lời châm chọc.
Dương Mộc Thanh gả cho Tần Đông Quang, nhà họ Dương bọn họ đều có được lợi ích, đây cũng chính là mong muốn của bọn họ.
Sắc mặt ba mẹ Dương Mộc Thanh ảm đạm, làm thế nào cũng không vui nổi.
Biểu cảm trên mặt mẹ Chu Tuệ lo lắng nhìn ngó xung quanh: “Đồng Đồng đâu rồi?”
Ba Dương Tây thở dài nói: “Đừng tìm nữa, Tần Đông Quang sợ Đồng Đồng phá hỏng hôn lễ cho nên đã sai người nhốt Đồng Đồng lại rồi.”
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát lên sự đau thương, vẻ mặt âm u buồn bã.
Bọn họ cũng biết, vốn dĩ Dương Mộc Thanh không hề muốn gả cho Tần Đông Quang, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nghĩ tới đây, hai người bọn họ đều đau lòng mà siết chặt tay.
Dương Minh tức tối nói với ba mẹ của Dương Mộc Thanh: “Hôm nay là ngày cưới của con gái các người, mặt mày như vậy là có ý gì? Muốn người khác cười chê sao?”
Nhưng đúng lúc này, Tần Đông Quang đã đi tới.
“Xin chào cậu Tần.” Đám người Dương Minh vội vã khúm núm cười nịnh nọt.
Bốp!
Ánh mắt Tần Đông Quang lạnh lẽo, anh ta hung hăng tát một cái vào mặt Chu Tuệ khiến cho má của bà đỏ bừng.
“Mày!” Dương Tây, Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh tất cả đều biến sắc.
Trên mặt đám người Dương Minh, Dương Quán thì có chút hả hê.
“Tần Đông Quang, anh điên rồi hả? Bà ấy là mẹ tôi.” Dương Mộc Thanh tức giận nói.
Sắc mặt Tần Đông Quang băng lãnh, giọng nói rét lạnh: “Là ai cũng không quan trọng, hôm nay là ngày cưới của tôi, các người khóc tang à?”
“Tôi cảnh cáo các người, tốt nhất là các người cười ha hả cho tôi, đừng có mà chọc tôi tức giận. Bằng không thì Tần Đồng Đồng phải chết không thể nghi ngờ, mà ngay cả các người cũng phải chết!”
Kiêu ngạo!
Bá đạo!
Khuôn mặt Chu Tuệ đau rát, khoé mắt rưng rưng.
Dương Tây giận dữ không nhịn nổi.
Tuy nhiên, bọn họ giận nhưng cũng không dám nói gì.
Tần Đông Quang quyền cao chức trọng, nắm mạch máu của nhà họ Dương ở trong tay, thậm chí còn nắm giữ mạng sống của cháu gái bọn họ.
“Em tới đây cho tôi, chúng ta tiếp tục tiếp khách.”
Tần Đông Quang kéo Dương Mộc Thanh đi qua một cách mạnh bạo, hung tợn trừng mắt nhìn Chu Tuệ và Dương Tây: “Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, tốt nhất vẫn nên thành thật một chút, tươi cười lên cho ông đây, còn không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Dứt lời, anh ta lôi Dương Mộc Thanh đi mất, nắm chặt đến mức cổ tay Dương Mộc Thanh đỏ lên.
Dương Minh có chút hả hê nhìn vợ chồng Dương Tây: “Ha ha, còn không mau cười đi?”
Dương Tây và Chu Tuệ biệt khuất, tuyệt vọng và phẫn nộ. Thế nhưng cuối cùng bọn họ vẫn bật cười.
Trong nụ cười lại có nước mắt rơi.
Thấy ba mẹ mình miễn cưỡng vui cười, Dương Mộc Thanh khóc không ra nước mắt, khó chịu đến cực điểm, lệ rơi đầy mặt.
Vì sao?
Vì sao ông trời lại bất công đối với cô như thế?
Chồng mất tích năm năm, cô một thân một mình nuôi nấng Đồng Đồng, kết quả Đồng Đồng mắc bệnh máu trắng, ngày đêm phải chịu dày vò.
Vì sao ông trời lại đối xử với cô như thế?
Vì sao cô không có ai để dựa vào?
“Còn khóc sao? Khóc thêm một giây nữa, có tin tôi sẽ khiến em cái gì cũng không còn không?” Tần Đông Quang tức giận nói.
Ầm!
Nhưng đúng lúc đó, cổng lớn của biệt thự bị một chiếc xe bọc thép khủng bố đụng vào khiến nó chia năm xẻ bảy.
Sắc mặt Tề Thiên Cơ âm trầm, đôi mắt như điện. Anh ngồi trên xe tăng, chậm rãi tiến đến.