• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 82: THẬT XIN LỖI, CHÚNG TÔI KHÔNG QUAY VỀ!

“Người không phải do chính ngài đuổi đi sao?” Chu Oánh nhỏ giọng nói thầm, vẻ mặt khó chịu.

Những người khác của nhà họ Chu cũng đưa mắt nhìn nhau, hình như đúng là Bà cụ bảo người đuổi Chu Tuệ đi.

Chẳng qua, bọn họ không được cưng chiều như Chu Oánh, nên không dám nói lung tung.

Gậy chống của Bà cụ chỉ vào Chu Oánh, nổi giận mắng: “Nếu không phải cô nhắm vào Tuệ khắp nơi, món quà trị giá hơn trăm tỷ này, nó có thể bị đỗ vỡ sao?”

“Tôi già rồi, tiêu không được bao nhiêu tiền, số tiền này cuối cùng không phải đều chia trên đầu mấy người hay sao?”

“Cô, ngay lập tức đi mời Chu Tuệ về cho tôi, mời không trở lại, cô liền cút xéo cho tôi, vĩnh viễn đừng trở lại nhà họ Chu!”

Bà cụ tức giận đến mức run rẩy cả người, khuôn mặt đỏ lên, lời nói sắc bén mà quyết đoán, tràn ngập dứt khoát!

Chu Oánh bị mắng máu chó xối đầu, đỏ mắt, uất ức rơi lệ.

Cả đời này, vẫn là lần đầu tiên Bà cụ tức giận mắng bà ta trước mặt mọi người .

“Khóc cũng không có tác dụng, hôm nay cô không đem Tuệ khuyên trở về, tôi liền đem cô trục xuất ra khỏi nhà họ Chu!” Bà cụ tức giận nói.

“Oánh, bà phải đi thôi, lúc nãy đều là bà nói quà tặng của bà ta là giả, không phải bà đi khuyên thì là ai đi chứ?”

“Chu Oánh, chính bà gây họa thì bà phải tự mình chịu trách nhiệm!”

Chú bác nhà họ Chu cũng đều mở miệng, khuyên giải an ủi Chu Oánh nhanh chóng đi gọi người.

“Được, tôi đi!” Chu Oánh cắn răng rồi đi ra ngoài.

Nhiều người tức giận khó phạm, bà ta chỉ đành phải tuân theo.

…..

Trong chiếc Rolls-Royce Phantom, Tề Thiên Cơ nhìn Chu Oánh không tình nguyện đi tới từ phía xa, nở nụ cười: “Con biết, bà ta sẽ đến.”

“Chu Oánh? Tại sao bà ta lại đi ra?” Ánh mắt Chu Tuệ kinh ngạc.

“Mẹ, đương nhiên bà ta tới là để mời mẹ trở về.” Tề Thiên Cơ cười nói.

“Thật sao?” Ánh mắt Chu Tuệ kinh ngạc.

Chu Oánh từ nhỏ đến lớn đều muốn bắt nạt bà ta, chưa bao giờ nói với bà ta một câu dễ nghe.

Bây giờ bà ta bị nhà họ Chu đuổi ra, mặt mũi đều mất hết, Chu Oánh đuổi ra theo mời bà ta, điều này sao có thể?

“Điều này có thể sao?” Ánh mắt Dương Mộc Thanh nghi ngờ.

Loại phụ nữ cao cao tại thượng, tâm cao khí ngạo như Chu Oánh, thật sẽ đến ăn nói khép nép mời Chu Tuệ trở về?

Cho dù nghĩ như thế nào, dường như đều không có loại khả năng này.

“Cho dù thế nào, bà ta đi ra, yên lặng để xem biến hóa đi, ngộ nhỡ Cơ nói đúng thì sao?” Dương Tây nói.

“Ba, mọi người đang nói cái gì vậy?” Đồng Đồng nghi ngờ hỏi.

“Con nít, loại chuyện này không cần phải hỏi.” Dương Mộc Thanh nói.

Vẻ mặt Tề Thiên Cơ bình tĩnh, nhìn kính chiếu hậu.

Chờ Chu Oánh đi lên, anh mới từ từ hạ cửa kính xe xuống, đôi mắt lạnh lẻo, nhìn Chu Oánh: “Dì Oánh, có chuyện gì hả?”

Chu Oánh ôm cánh tay, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, cười lạnh nói: “Bà nội nói, đều là người một nhà, một lần tụ họp đều không dễ dàng, vừa nãy bà ấy nói đều là lời nói tức giận, bảo mấy người trở về ngồi vào vị trí ăn cơm.”

Cho dù là xin lỗi, mời người trở lại, bà ta cũng không có cách nào buông xuống tư thái hoàn toàn!

Xin lỗi với Chu Tuệ người mà chính mình đã từng rất coi thường, đủ loại khinh miệt, hết sức châm chọc, Chu Oánh cảm thấy so với giết bà ta còn khó chịu hơn!

Một khi xin lỗi, liền chứng minh đủ loại chế giễu chửi bới trước kia của bà ta đều là chuyện cười mà thôi, loại chuyện đánh mặt mình bốp bốp này, bà ta không có cách nào tiếp nhận.

Bà ta cho rằng đám người Tề Thiên Cơ không biết tình huống ở bên trong, cho nên tư thái vẫn kiêu căng như cũ.

Chu Tuệ, Dương Mộc Thanh nghe thấy vậy, liền đưa mắt nhìn nhau.

Chu Oánh kiêu ngạo hống hách, khi nào thì dễ nói chuyện như vậy?

Lại có thể tự mình mời bọn họ trở về?

Chu Tuệ lại càng khiếp sợ nhìn Tề Thiên Cơ, trong lòng ngạc nhiên: thật để cho anh nói trúng rồi?

Trong lòng nghi ngờ nghĩ, mặt ngoài bà ta lại lộ ra tươi cười: “Chị họ, chị không có nói giỡn chứ? Bà cụ thật sự tha thứ cho tôi?”

Trong lòng Chu Oánh cười lạnh: “Xem ra không ai nói với bà ta chuyện ở bên trong, bà ta vốn dĩ cũng không biết lá trà kia quý trọng bao nhiêu, nếu không đã sớm ồn ào với mình, quả nhiên là giả bộ.”

Nghĩ đến đây, bà ta càng cảm thấy Chu Tuệ đang là cáo mượn oai hùm, không cần thiết phải cúi đầu với Chu Tuệ.

Vì thế, bà ta lạnh nhạt kiêu ngạo gật đầu: “Đúng vậy, nhanh chóng trở về!”

Giọng điệu này, giống như ra lệnh.

Chu Tuệ mừng rỡ.

Bà cụ tha thứ, vậy thật sự là quá tốt rồi.

Ngay tại khi Chu Tuệ chuẩn bị xuống xe, Tề Thiên Cơ lại khóa xe lại, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi không quay về!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK