• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 74: HIẾP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG

“Tề Thiên Cơ, nếu như Mã Đằng có thể tặng quà cho anh, tôi chặt đầu xuống, cho anh làm cầu đá.” Chu Oánh ha ha cười to, ánh mắt giễu cợt.

Người đứng ở bên bà ta cũng đều có ánh mắt khinh bỉ và giễu cợt.

Thấy đám người Chu Oánh thay đổi đen trắng, lại đoạt sự nổi tiếng, Chu Tuệ nhất thời tức giận không thôi.

Bà ta thật vất vả mới ra nổi lên được một lần, ở trước mặt mọi người nghịch chuyển một lần, thắng được tôn trọng.

Kết quả, Châu Oánh này lại tới đả kích bà ta, rõ ràng chính là làm khó dễ bà ta.

Mặt Chu Tuệ đầy căm giận, ánh mắt quét nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Thanh nhà chúng tôi mới vừa được Mã Đằng mời đến công ty ông ấy làm Tổng giám đốc, còn là ngài Mã thưởng thức Thanh, tự mình tới cửa mời!”

“Cho nên, Mã Đằng tặng trà cho con rể tôi, trên thực tế chính là tặng trà cho con gái tôi, có gì sai sao?”

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.

Một giây sau, lại cười rộ lên!

Chu Oánh cười nhạt nhìn Chu Tuệ, “Em gái họ, em cũng đừng khoác lác nữa, nhà giàu họ Mã là nhân vật nào, hạ mình tự đến nhà em mời Dương Mộc Thanh?”

“Cô đừng nói đùa, tôi thấy, con rể cô thích khoác lác như vậy, tám phần cũng là bị cô ảnh hưởng.”

“Chị ~~” Chu Tuệ lập tức muốn lật bàn trở mặt.

Chị họ này của bà ta thật sự là quá đáng, hiếp người quá đáng!

“Đúng vậy, sao nhà họ Chu chúng ta lại có một người bại hoại như vậy.”

“Kém cỏi cũng thôi đi, còn thích giả vờ, không khó chịu sao? !”

Những thân thích khác cũng đầy khinh bỉ, khinh miệt, nhìn người một nhà Chu Tuệ, Tề Thiên Cơ, giống như đang xem chuyện tiếu lâm.

Lúc này, con rể Chu Oánh cười ha hả đứng ra.

Mặt anh ta kiêu căng, cao cao tại thượng, nhìn lướt qua mặt đám người Dương Mộc Thanh, lạnh giọng chế nhạo nói: “Tôi cũng làm ở tập đoàn Mã thị, mặc dù chức vị không cao, nhưng Tổng giám đốc trong tập đoàn tôi cũng ít nhiều có chút quen biết.”

Anh ta nói phong khinh vân đạm, nhưng ý tự khen không cần nói cũng biết: “Không biết, Dương Mộc Thanh cô làm Tổng giám đốc bộ phận nào?”

Dương Mộc Thanh cắn chặt môi anh đào, ấp úng, không nói ra nguyên do.

Mã Đằng chỉ nói để cô tùy thời có thể đi làm, ngày hôm qua còn để cô hôm nay đi báo danh, lại không nói sắp xếp cô vào bộ phận nào.

Cho tới bây giờ cô chưa từng lộ mặt ở tập đoàn Mã thị, con rể Chu Oánh không nhận ra cô cũng là bình thường.

Chuyện còn chưa thành định cục, Chu Tuệ đã nói ra.

Hôm nay bị Tiêu Chinh Vũ truy hỏi chức vị, cô chỉ có thể luống cuống, nhưng không thể làm gì, ngay cả giải thích cũng không cách nào giải thích.

“Trời ạ, Chu Oánh, con rể cô lại làm ở tập đoàn Mã thị sao?”

“Thật là quá có tiền đồ! Nghe nói nơi đó một tháng tiền lương cũng hơn chín mươi triệu, tiền thưởng càng nhiều hơn.”

“Cũng không phải sao, tương lai nếu con nhà tôi cũng có thể vào làm ở tập đoàn Mã thị, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh!”

“Con rể Tiểu Oánh, tôi sẽ nhớ anh, anh tên Tiêu Chinh Vũ đúng không, tới tới tới, lát nữa nhất định phải uống thêm hai ly, thân cận hơn một chút, sau này cũng dễ giúp con cháu sắp xếp công việc!”

Nghe thân thích chung quanh bàn luận sôi nổi, cười nịnh hót, nụ cười trên mặt con rể Chu Oánh Tiêu Chinh Vũ sâu hơn, thần sắc càng kiêu căng.

Chu Oánh thấy mọi người lấy lòng con rể bà ta như vậy, nhất thời trên mặt vẻ vang, cười càng vui vẻ, còn không ngừng chê bai, giễu cợt Chu Tuệ.

Bà ta vẫn luôn như vậy, thông qua đạp thấp Chu Tuệ tới nâng cao địa vị của bà ta.

Tiêu Chinh Vũ liếc Tề Thiên Cơ một cái, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuyệt đẹp tinh xảo như ngọc của Dương Mộc Thanh, lửa nóng dưới đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.

Anh ta mở miệng nói: “Em gái Dương đúng không, em nói xem, em nhậm chức giám đốc ở bộ phận nào?”

“Haha, phải nói giám đốc mà tôi chưa từng thấy, cũng không phải là không có, đó chính là giám đốc bộ phận vệ sinh, chẳng lẽ em chính là giám đốc bộ phận vệ sinh? Phụ trách dọn nhà vệ sinh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK