• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng vẫn không có mở miệng nói chuyện.

Lạc Thanh Chu chờ giây lát, mở miệng lần nữa:

- Đại tiểu thư nếu không muốn nói chuyện với ta, vậy thì không nói. Nhưng ta có mấy vấn đề muốn hỏi đại tiểu thư một chút, hi vọng đại tiểu thư có thể trả lời, đại tiểu thư chỉ cần gật đầu lắc đầu là được.

Tần Khiêm Gia kinh ngạc nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Lạc Thanh Chu không chần chờ nữa, cung kính hỏi:

- Ngày đó cùng ta bái đường thành thân, là đại tiểu thư ngài sao?

Phải làm rõ quan hệ giữa hai người trước.

Nếu như là bản thân nàng, vậy ở thời đại này, hai người bọn họ chính là phu thê hợp pháp chân chính.

Nếu như không phải, vậy cũng không còn gì để hỏi.

Tần Khiêm Gia dừng một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, hỏi lần nữa:

- Đêm đó cùng ta động phòng, là bản thân đại tiểu thư ngài sao?

Hắn ngẩng đầu, mắt đối mắt với thiếu nữ này, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh thâm thúy như bầu trời đêm, nín thở ngưng thần.

Trong tiểu viện, tĩnh không một tiếng động.

Đột nhiên, khí lạnh từ phía sau lưng đánh tới.

Không có tiếng bước chân, cũng không có tiếng động gì, nhưng lông tơ toàn thân hắn trong nháy mắt dựng đứng cả lên.

Trong lòng hắn run lên, cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa, yên lặng chờ đợi.

Bên cạnh mái hiên, chẳng biết lúc nào, đột nhiên nhiều thêm một đạo thân ảnh lạnh lẽo.

Giống như u linh, vô thanh vô tức.

Cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng Bách Linh thanh thúy truyền đến:

- Cô gia, sao ngươi lại tới đây? Không phải nói đêm nay để ngươi trong phòng chờ sao? Đêm nay có thể không cần tới thỉnh an tiểu thư.

Lạc Thanh Chu biết thời cơ đã mất, không do dự, ngẩng đầu, lại nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trước mặt một chút.

Vẫn không thấy nàng đáp lại, cũng không nghe được tiếng lòng của nàng.

- Đại tiểu thư, vậy ta trở về.

Hắn chắp tay, cáo lui mà đi.

Thấy thiếu nữ ngọt ngào mặt hoa da phấn trước mặt, hắn nhìn nàng, đột nhiên nói:

- Bách Linh cô nương, đêm nay ngươi đi tìm ta sao?

Bách Linh sửng sốt một chút, bật cười nói:

- Cô gia, ngươi đang nói gì đó? Ta đi tìm ngươi làm gì?

Lập tức nhăn mày, mân mê miệng nhỏ nhắn nói:

- Cô gia, cũng không thể ở trước mặt tiểu thư nói như vậy, giống như người ta câu dẫn cô gia, người ta làm gì có.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, không nói tiếp, chắp tay, đi ra tiểu viện.

Rất nhanh biến mất trong đêm tối.

Trong tiểu viện, khôi phục yên tĩnh.

Hồi lâu sau, Bách Linh đi đến bên cạnh bàn đá, ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ kia, nhìn gương mặt dưới ánh trăng tuyệt mỹ không tì vết, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, người trở về rồi sao? Nói chuyện với hắn chưa?

Lập tức lại lẩm bẩm:

- Nô tỳ biết, trước khi chặt đứt phàm trần tục thế, ngài không nguyện ý mở miệng... Nhưng cô gia dù sao cũng là...

- Hừ!

Đột nhiên từ dưới mái hiên bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Bách Linh dừng lại, liếc mắt, đứng dậy nhìn thân ảnh lạnh lẽo như bóng ma nói:

- Tiểu ny tử, ngươi hừ cái gì mà hừ? Ta và tiểu thư nói chuyện, cũng không nói chuyện với ngươi, sao hả, ghen sao?

- A.

Thân ảnh dưới mái hiên, nghiêng người sang, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, vẻ mặt lạnh như băng nhìn về nơi khác.

- A cái gì mà a, biết ngươi ngứa da.

Bách Linh cười nhạo một tiếng, không để ý tới nàng nữa.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, đóng cửa chính.

Đứng ở trong sân nghĩ một hồi, hắn vào phòng, giấu đi nhật nguyệt gương đồng cùng Giám Võ thạch ở dưới giường.

Tiểu Điệp nghe được động tĩnh, đang muốn từ phòng bên cạnh đi ra, Lạc Thanh Chu đột nhiên xốc rèm châu lên đi vào.


- Công tử...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK