Mặc dù bên hồ không sâu, nhưng tiểu nha đầu cao nhiều nhất chỉ có một mét năm, nếu không cẩn thận rơi vào trong nước bùn hoặc nơi nào đó có vũng bùn, vậy thì phiền toái.
Mặc kệ nàng thét lên hay bị kinh sợ, đều sẽ mang đến thể nghiệm không tốt.
Lạc Thanh Chu rất nhanh cởi bỏ y phục, xuống nước.
Nháy mắt khi toàn thân ngâm trong nước ấm, hắn thoải mái run lên một hồi.
Hắn ở trong nước chỉ lộ ra đầu, đi khắp nơi dò xét một phen, nhìn về phía trên bờ thấp giọng nói:
- Tiểu Điệp, có thể đi xuống, nơi này rất nông.
Tiểu Điệp trốn ở trong bụi hoa bên bờ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, xoắn xuýt một hồi lâu, xấu hổ mở dây thắt lưng ở giữa cái eo nhỏ nhắn ra, chậm rãi cởi váy áo.
Lạc Thanh Chu đi xa hơn ba mét.
Mặt hồ nổi trôi sương mù màu trắng, người ngâm ở trong nước, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đầu, ngay cả gương mặt đều không thấy rõ lắm.
Cho nên không thế nhìn lén thân thể tiểu nha đầu.
Mà tiểu nha đầu gầy gò yếu ớt, còn chưa phát dục hoàn toàn, có gì đáng xem?
Nhiều nhất là thưởng thức một chút chân nhỏ mảnh khảnh đáng yêu của nàng.
Huống chi, tiểu nha đầu vốn chính là người của hắn, muốn nhìn liền quang minh chính đại nhìn, không cần thiết lén lút.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống trên một khối nham thạch chỗ cạn, lộ ra cổ và đầu, toàn thân sảng khoái, trong đầu nổi lên huyệt khiếu đồ của cơ thể người.
Đột nhiên, hắn lại nghĩ tới quyền pháp ghi lại trên bộ bí tịch « Cúc Hoa Nộ Phóng » kia
Hắn chuẩn bị một bên ngâm suối nước nóng, một bên hồi tưởng lại đạo quyền pháp kia một chút, nhìn xem phải chăng có khó như Bôn Lôi Quyền.
- Công... Công tử, nô tỳ xuống tới...
- Phù phù...
Tiểu nha đầu vừa nói xong, dưới chân đột nhiên trượt đi, một đầu chìm vào trong hồ nước phía dưới.
Sương mù phun trào, bọt nước văng khắp nơi.
Một vòng tuyết trắng chợt lóe lên ở dưới ánh trăng.
Lập tức, hai bàn chân nhỏ tuyết trắng đáng yêu hiện lên tư thế ngã lộn nhào lộ ra mặt nước.
Tiểu Điệp lộ ra hai chân thon dài...
-...
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng đứng lên bổ nhào qua bế nàng lên từ đáy nước.
Tiểu Điệp mở to hai mắt, trên trán trên tóc dính đầy nước bùn thân thể yếu đuối, nhỏ nhắn xinh xắn run rẩy kịch liệt trong ngực hắn.
Lạc Thanh Chu cho rằng nàng bị vừa rồi ngã xuống làm kinh hãi, đang muốn nhẹ nhàng an ủi, đã thấy khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, chỉ vào phía trước nước hồ sương mù lượn lờ, run giọng nói:
- Công... Công tử, Ở... Phía dưới có... Có quái vật...
Ánh trăng chiếu xuống.
Hai người đứng ở nơi hẻo lánh trong bóng tối.
Mặt hồ cách đó không xa bởi vì động tác hai người mà tạo nên gợn sóng, sóng nước lấp loáng ở dưới ánh trăng.
Nhưng cũng không có gì khác thường.
Lạc Thanh Chu nghe được hai chữ “Quái vật”, nhìn lại hồ nước to lớn mông lung trong đêm tối đầy sương mù mờ mịt, trong lòng khó tránh khỏi co rụt lại.
- Quái vật gì?
Hắn ôm Tiểu Điệpi trong ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm phía mặt hồ nàng chỉ kia.
Ngọc thể Tiểu Điệp kiều nhuyễn trơn mềm run rẩy trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch mà nói:
- Một... Một gương mặt, ở... Phía dưới...
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, vội vàng buông nàng ra, thấp giọng nói:
- Tiểu Điệp, đứng ở chỗ này không nên động, ta đi xuống xem một chút..
Nói xong, không dám chần chờ, lập tức hạ người xuống, chìm xuống dưới.
- Công tử...
Tiểu Điệp đứng ở tại chỗ, cả người mềm nhũn, run rẩy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng lo lắng.
Sau khi Lạc Thanh Chu lặn xuống nước, mở to mắt, thuận theo phương hướng vừa rồi nàng chỉ nhìn lại.
Chỉ nhìn một chút, liền bị hù trong lòng run lên, kém chút muốn nhảy ra khỏi mặt nước.
Dưới tia sáng đục ngầu, đáy nước bốn, năm mét phía trước có dựng thẳng một tấm mặt quỷ tản ra lục quang quỷ dị dữ tợn.
Chợt nhìn, quỷ kia mặt giống như đang ở dưới đáy nước cười gằn nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thanh Chu chịu đựng sợ hãi trong lòng, vừa cẩn thận nhìn mấy lần, đột nhiên phát hiện có chút không đúng.