• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Điệp đi đến bên giường, hiếu kỳ hỏi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Suy nghĩ vài chuyện.

Tiểu Điệp không có nói cái gì, cởi vớ giày, lên giường, chui vào trong chăn.

Do dự một chút, khuôn mặt nhỏ nàng đỏ lên, dán chân vào trong tay hắn.

Dù sao thân thể của nàng lòng của nàng, đều là của công tử, công tử muốn thế nào đều có thể.

Nàng cam tâm tình nguyện.

Lạc Thanh Chu cầm chân nhỏ mềm mại không xương của nàng, vuốt ve một hồi, đột nhiên hỏi:

- Tiểu Điệp, ngươi cảm thấy Bách Linh cô nương thế nào?

Tiểu Điệp đỏ mặt sửng sốt một chút, nói:

- Bách Linh tỷ tỷ rất tốt, đối với người nào cũng đều rất thân thiết, công tử hỏi Bách Linh tỷ tỷ làm gì?

Lạc Thanh Chu yên lặng, nhìn qua vải mùng trên đỉnh đầu, suy nghĩ xuất thần.

Sau một lúc lâu, hắn lẩm bẩm:

- Ta tình nguyện cưới chính là nàng.

Tiểu Điệp nghe vậy, cũng yên lặng một chút, thở dài một hơi, ôn nhu nói:

- Công tử, tiểu thư mặc dù đối xử với người rất lạnh lùng, chưa hề nói chuyện qua, nhưng công tử dù sao đã cùng nàng bái đường thành thân, còn động phòng nữa, công tử không nên nói như vậy.

- Động phòng?

Ánh mắt Lạc Thanh Chu trong bóng đêm lấp lóe, tự giễu cười một tiếng:

- Hoàn toàn chính xác là động phòng, còn viên phòng hai lần. Chỉ bất quá...

- Công tử, chỉ bất quá cái gì?

Tiểu Điệp nghi hoặc.

- Cái gì là cái gì? Bản công tử muốn ôm ngươi ngủ, không nguyện ý sao

- Nô tỳ... Nô tỳ nguyện ý...

Tiểu Điệp đỏ bừng mặt, vội vàng đứng lên, sau đó cúi đầu, trực tiếp từ trong chăn bò qua, như con mèo nhỏ nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của hắn, thẹn thùng mà hạnh phúc nhắm mắt lại.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược của nàng, trong lòng lập tức nhu tình như nước.

Bất kể như thế nào, hắn hiện tại có cái nhà.

Có thể ăn no mặc ấm, không sợ phơi gió phơi nắng, không cần lang bạt kỳ hồ, mỗi đêm còn có tiểu nha đầu mềm thơm ngủ cùng, so với tình cảnh ở thời đại kia còn hạnh phúc hơn nhiều lắm.

Đương nhiên, càng hạnh phúc hơn là ở Thành Quốc phủ.

Cho nên, hắn còn có cái gì không vừa lòng đây?

Tân nương tử chướng mắt hắn, vậy hắn làm tốt chuyện của mình, theo quy củ mỗi ngày đi thỉnh an là được, sau đó trở về cùng Tiểu Điệp trải qua cuộc sống hạnh phúc của hai người, không phải thật tốt sao?

Không cần thiết vì chuyện này canh cánh trong lòng.

Không đáng.

Người yêu hắn, hắn không cô phụ.

Người không yêu hắn, hắn lờ đi.

Dạng này không phải rất tốt sao?

Hắn sớm nên thông suốt.

Về phần đến cùng là ai cùng hắn động phòng, quan tâm làm chi.

Chỉ cần không phải nam nhân là được.

Mặc kệ là bản thân nương tử hắn hay có người thay thế, hắn không cần thiết lãng phí thời gian cùng tinh lực đối với chuyện như thế này.

Dù sao hắn không lỗ rồi.

Nghĩ thông suốt những điều này, trong lòng hắn thoải mái hơn, cảm giác tâm tình tốt lên nhiều.

Ôm thiếu nữ trong ngực, cầm tay nhỏ kiều nộn yếu đuối của nàng, ngửi ngửi mùi thơm thiếu nữ trên người nàng, hắn nhắm mắt lại, quyết định đêm nay mơ một giấc mộng thật đẹp.

Ngày mai, tiếp tục tu luyện!

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp nóng hổi dán vào bộ ngực của hắn, nhắm mắt lại thẹn thùng mà khẩn trương chờ thật lâu, thẳng đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn, ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, có chút thất vọng nho nhỏ.

- Công tử luôn nói người ta nhỏ, thế nhưng thật nhiều nữ hài ở cái tuổi giống như người ta lập gia đình đây.

- Công tử nói nhỏ, có thể không phải nói đến tuổi, mà là... hay không

Nàng lặng lẽ giơ tay, sờ lên bộ ngực của mình...


- Bách Linh tỷ tỷ, Hạ Thiền tỷ tỷ, Thu Nhi tỷ tỷ, Tiểu Đào tỷ tỷ, còn có tiểu thư... Các nàng tất cả mọi người đều lớn hơn so với ta, ô ô... Công tử quả nhiên ghét bỏ chỗ của người ta nhỏ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK