• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người khẽ run rẩy, cuống quít theo cánh tay kia nhìn lại.

Thế là, thấy một đạo thân ảnh có chút quen thuộc.

Thiếu niên kia gương mặt tuấn mỹ, nhìn bọn họ không nháy mắt, nhưng trong đôi mắt, cũng lộ ra thần sắc khiến bọn hắn cảm thấy tim đập nhanh.

- Ngươi... Ngươi làm gì?

Trong đó một thư sinh lấy lại tinh thần, vội vàng quát hỏi.

Nhưng trung khí không đủ, lại bởi vì vừa rồi đột nhiên kinh hãi, khiến cho giọng quát hỏi có chút phát run.

Hai người khác, cũng bị thiếu niên đột nhiên xuất hiện và khí thế của hắn hù dọa, trong lúc nhất thời, không phát ra tiếng.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm bốn thanh niên trước mắt vừa rồi còn hăng hái phách lối đùa giỡn này, giờ phút này nhìn vẻ mặt bọn hắn kinh hãi, khí thế khiếp đản bộ dáng suy yếu, trong lòng nói thầm: Khó trách trước kia luôn luôn nghe người ta mỉa mai, nói văn yếu thư sinh, thân mềm hụt hơi, cực kỳ vô dụng, thì ra quả nhiên không chịu nổi một kích như vậy. Trong mắt võ giả, càng như tôm tép nhãi nhép... May mắn, từ nay trở đi, ta cũng không còn bộ dáng này nữa...

- Thả... Buông tay! Trương huynh, Tiền huynh, nhanh... Nhanh khiến hắn buông tay...

Thư sinh cao cao bị bẻ tay, sắc mặt đau đớn trắng bệch, thân thể run rẩy, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Ba thư sinh khác kinh hãi ngây người trong chốc lát, lập tức kịp phản ứng.

- Vị huynh đài này, quân tử động khẩu không động thủ, hà cớ gì vừa thấy mặt liền động thủ? Như vậy thô lỗ, còn ra thể thống gì?

Trương tài tử trên mũi mọc tàn nhang, lập tức nghiêm nghị quát, một bộ quang minh lẫm liệt.

- Ầm!

Ai ngờ hắn vừa ngẩng đầu ưỡn ngực làm đủ khí tiết, chưa kịp nói hết lời, Lạc Thanh Chu đột nhiên một cước đá vào bụng hắn, trực tiếp đạp hắn cong người xuống, như con tôm cuộn lại trên sàn nhà, mắt trợn trắng lên, ngất tại chỗ.

Hai tên thư sinh khác lúc đầu đã cuốn lên tay áo, chuẩn bị ỷ người đông thế mạnh, động khẩu lại động thủ, giờ phút thấy cảnh này, trong lòng lập tức run lên, sắc mặt đại biến, khí thế và dũng khí đang dâng cao trong nháy mắt ỉu xìu xuống...

- Quỳ xuống!

Đúng lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên mở trừng hai mắt, khí thế bừng bừng phấn chấn, mặt như phẫn nộ, tiếng như tiếng sấm, vang vọng màng nhĩ, trực kích hồn phách!

Hai thư sinh kia vốn sợ hãi, đột nhiên bị dọa giật mình, lập tức hai chân mềm nhũn, thân thể lung lay, lại không tự chủ được quỳ xuống...

Tiếng quát như sấm như mãnh thú, không riêng khiến hai thư sinh này giật nảy mình, điếm tiểu nhị và thư sinh bị Lạc Thanh Chu bẻ tay bên cạnh cũng bị hù đột nhiên run lên.

Điếm tiểu nhị hai chân mềm nhũn, thiếu chút thì quỳ xuống, nhưng lập tức giật mình tỉnh lại.

Việc này không liên quan gì với hắn!

Mà tên thư sinh bị Lạc Thanh Chu bẻ tay kia, vốn là đau đến run rẩy, đầy hoảng sợ, lúc này lại bị đột nhiên bạo dọa, lập tức bị hù toàn thân lắc lư, giữa hai chân lại “Xùy” một tiếng vang, không kiềm chế được tiểu ra quần...

Đương nhiên, Tiểu Điệp bên cạnh cũng bị bị hù không nhẹ.

Lạc Thanh Chu lần đầu tiên thí nghiệm khí thế võ giả, đã có hiệu quả như thế, trong lòng thầm nghĩ may mắn thay.

Lúc này, hắn buông lỏng tay ra.

Thư sinh bị dọa tiểu ra quần kia, lập tức thân thể mềm nhũn, ngồi phịch trên đất, run rẩy, mặt không còn chút máu.

Lạc Thanh Chu nhìn bốn người trên đất, ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng càng phức tạp.

Đã từng, hắn đã từng như vậy.

Lúc ấy không biết, cho là văn nhân có tài, vinh quang cỡ nào, bây giờ xem ra nghĩ lại đúng là buồn cười.

Thời đại này, chung quy là quân nhân mạnh.

Cho dù đầy bụng tài hoa, nhưng thân thể suy yếu, bị quân nhân vừa quát đã sợ vỡ mật thì có ích lợi gì?

- Giám Võ thạch đâu?


Hắn không dừng lại, nhìn về phía điếm tiểu nhị đang ngơ ngác đứng ở bậc thang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK