Lạc Thanh Chu giúp nàng lau sạch nước mắt trên mặt, cười nói:
- Đừng khóc, cũng đừng nói nghiêm trọng như vậy. Ta chỉ là tạm thời giữ bí mật, chờ sau này ta lợi hại lên, không còn e ngại bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không che giấu nữa. Tiểu Điệp, mạng của ngươi so với bí mật này quan trọng hơn nhiều, cũng đừng nói lung tung nữa. Nếu ngươi chết rồi, sau này ai thị tẩm cho bản công tử, ai dạy bản công tử động phòng, ai có chân nhỏ cho công tử sờ?
- Ô... Công tử...
Tiểu nha đầu lập tức xấu hổ lại vùi mặt vào trong ngực hắn, vặn vẹo thân thể nói:
- Không cho nói... Nô tỳ không cho phép người nói, thật là mắc cỡ...
Lạc Thanh Chu ôm thân thể nàng mềm mại, ngửi ngửi mùi thơm thiếu nữ trên người nàng, lại thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ngượng ngùng ửng đỏ, xinh đẹp động lòng người, không khỏi cúi đầu xuống, hôn khẽ lỗ tai nhỏ phấn hồng và gương mặt nàng rồi ôn nhu nói:
- Tiểu Điệp, sau này sinh cho công tử mấy tiểu công chúa đáng yêu giống như ngươi, có được không?
Tiểu Điệp bị hắn hôn thân thể run lên, lại nghe hắn nói như vậy, lập tức xấu hổ càng thêm không dám ngẩng đầu, gương mặt nóng hổi đỏ bừng áp sát vào trong ngực hắn, ngượng ngùng mà ngọt ngào lên tiếng:
- Ừm...
- U! ây ya! Giữa ban ngày ban mặt, hai chủ tớ các người cửa sân cũng không khóa, cửa sổ cũng không đóng, dính nhau như vậy, đang làm gì đó? Có muốn ta giúp các người đóng lại không?
Đúng vào lúc này, trong tiểu viện đột nhiên truyền đến một giọng nhạo báng quen thuộc.
Tiểu Điệp bị hù run lên, cuống quýt rời khỏi Lạc Thanh Chu, mặt đỏ tới mang tai cúi đầu chạy ra ngoài, chui vào phòng bên cạnh, không dám nhìn lại một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bách Linh một thân váy áo màu hồng, trong tay cầm nhành hoa mới hái, thanh tú động lòng người đứng trong tiểu viện, đang cười như không cười nhìn hắn.
- Bách Linh cô nương, có chuyện gì sao?
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, cũng không có lộ ra bất kỳ chột dạ kinh hoảng nào.
Cho dù nàng thay tiểu thư nhà nàng thì sao.
Hai người không hẹn ước trói buộc lẫn nhau, đường ai nấy bước.
Lời này chính miệng vị này nói với hắn.
Bách Linh nhìn hắn chằm chằm chốc lát, mới lên giọng nói:
- Cô gia, ngươi sáng nay gặp phu nhân, biểu hiện không tệ. Lúc đầu ta tới là muốn nhắc nhở ngươi, có thể tìm tiểu thư muốn chút ban thưởng, nhưng bây giờ xem ra, hình như không cần phải vậy.
Lạc Thanh Chu tự nhiên biết nàng nói ban thưởng là cái gì.
Nhưng mà...
- Đúng là không cần phải vậy, ta không cần ban thưởng gì.
Hắn một mặt lạnh nhạt nói.
Bách Linh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt thu lại, lại nhìn hắn chằm chằm chốc lát, ý vị thâm trường nói:
- Cô gia, có vài thứ ban thưởng, không phải ngươi nói không cần là không cần. Ngươi ở rể, phải rõ ràng thân phận của mình.
Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, không nói gì thêm.
Bách Linh quay người rời khỏi, ném đóa hoa trong tay kia lên bàn đá bên cạnh.
Đợi đi đến cửa tiểu viện, mới quay lại nói:
- Cô gia, đêm nay tắm rửa sạch sẽ chờ nha, trong phòng ngoài ngươi ra không nên có người khác. Mặc kệ tiểu thư tối nay đến hay không, ngươi đều phải giữ quy củ.
Nói xong, mặt lạnh rời khỏi.
- Oanh!
Lúc xế trưa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lạc Thanh Chu đi ra cửa, đi tới rừng trúc trong Nguyệt Dạ Thính Vũ bắt đầu luyện quyền.
Đánh trước hai lần Bôn Lôi Quyền.
Đợi toàn thân phát nhiệt, cơ bắp run nhè nhẹ, mới tụ lại lực đạo, lại tiếp tục mãnh liệt đánh đấm vào thân cây.
Đại thụ kịch chấn, cành trụi lủi rung lên xào xạc.