Tựa bài thơ đề là “Dung mạo như thiên tiên” , chỉ nghe qua hoàn toàn có chút tục, nhưng cả bài thơ vừa ra, nhìn lại dung nhan tuyệt mỹ như tiên trước mắt, quả thật phù hợp phối hợp hoàn mỹ không một tì vết, không một tia khoa trương.
Tiên thơ phối tiên nữ, tuyệt phối.
- Khục...
Bách Linh đột nhiên phá vỡ trầm mặc, cười mỉm mà nói:
- Phu nhân, hương sắp đốt xong rồi? Cô gia làm ra bài thơ thứ hai, ngài có hài lòng?
Tống Như Nguyệt lấy lại tinh thần sau khi tưởng tượng đến vẻ đẹp như tiên của khuê nữ nhà mình trong bài thơ, ánh mắt nhìn lại thiếu niên trước mặt, hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ nghiêm mặt nói:
- Tạm được, qua loa, so sánh với bài trước khi tốt hơn một chút. Xem ở mặt mũi Vi Mặc cùng Khiêm Gia, hôm nay coi như ngươi qua ải. Bất quá, ngươi cũng đừng dương dương tự đắc, tự cho rằng mình tài tình cái thế, thiên hạ đệ nhất, thế gian này người tài hơn người còn có rất nhiều! Về sau phải khiêm tốn, muốn khiêm tốn, biết không?
Nói xong, rốt cục duỗi tay ra, nhận lấy chén trà trong tay hắn, mặt lạnh nhấp một miếng, đặt ở trên bàn trà một bên.
Lạc Thanh Chu lúc này mới đứng dậy, thuận thế nhìn nàng một cái.
Lại nghe thấy trong trong lòng nàng: 【 Đáng tiếc, tiểu tử này tài hoa như thế, nếu sinh ở đại hộ nhân gia Ngọc Kinh, chỉ sợ hiện tại sớm đã danh khắp thiên hạ... Bất quá cũng tốt, Thành Quốc phủ đều là một bầy lợn con mắt chó xem người thấp, có mắt không biết kim khảm ngọc, ngược lại tiện nghi Tần gia chúng ta... 】 .
- Lui ra đi, ở trong phòng đọc sách cho tốt, đừng đi ra ngoài lêu lổng cùng người khác. Đến lúc đó khảo thủ công danh, cũng kiếm một cái danh phận cho mẫu thân ngươi, cho chính ngươi thêm chút thân phận địa vị. Ngươi bây giờ như vậy, không xứng với Khiêm Gia nhà ta.
Tống Như Nguyệt nghiêng mắt, vẫn một bộ dáng cao cao tại thượng chướng mắt như cũ.
Lạc Thanh Chu cúi đầu khom người, cáo từ thối lui.
Hắn chỉ nhìn Tần gia đại tiểu thư bên cạnh một chút, cũng không chào hỏi, bất quá lúc đi qua bên người Tần gia Nhị tiểu thư, đối mặt với con ngươi đối phương ôn nhu như nước đầy ý cười, không thể không cúi đầu nói khẽ:
- Nhị tiểu thư, đa tạ.
Tần Vi Mặc ôn nhu cười nói:
- Tỷ phu tài hoa cái thế, Vi Mặc tin tưởng tỷ phu về sau nhất định sẽ trở nên nổi bật, cố lên nha.
- Hừ! Ta và Khiêm Gia còn ở lại chỗ này đấy, hai người tiểu quỷ các ngươi đã bắt đầu lén lén lút lút cấu kết làm bậy! Một tên tỷ phu, một cô em vợ, còn thể thống gì?
Tống Như Nguyệt lập tức quát lạnh, đánh gãy tiếp xúc ánh mắt và lời nói của hai người.
Gương mặt Tần Vi Mặc trắng nõn “Bá” một cái đỏ lên, cuống quít thay đổi ánh mắt nhìn lại mẫu thân, xấu hổ nói:
- Mẫu thân, ta chỉ trò chuyện cùng tỷ phu...
Lạc Thanh Chu không dám chờ lâu, chắp tay, bước nhanh rời khỏi nơi này.
Lúc đến bốn người, giờ một người chạy mất.
Ra khỏi đại sảnh.
Lạc Thanh Chu thuận con đường lúc đến, về tới tiểu viện của mình.
Tiểu Điệp đang đứng cửa ra vào, mặt mũi tràn đầy lo âu chờ hắn.
Tất cả mọi người nói vị phu nhân kia tính tình không tốt, mà rất phản đối về mối hôn sự này, cho nên nàng rất lo lắng công tử sáng nay đi, lại nhận các loại khó dễ.
Tiểu Đào đến gọi nàng đi học thổi tiêu, nàng đều không dám đi, cả một buổi sáng đều đứng trước cửa ra vào thấp thỏm lo lắng chờ đợi.
Lúc này nhìn thấy Lạc Thanh Chu an toàn trở về, nàng lập tức vui vẻ nghênh đón, vội vàng hỏi:
- Công tử, kính trà cho phu nhân rồi à? Phu nhân có làm khó dễ người không?
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng nói:
- Trà đã kính, khó xử cũng làm khó qua, bất quá không sao.
Tiểu Điệp còn muốn truy vấn, Lạc Thanh Chu nắm bàn tay nhỏ của nàng nói:
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo phố, ta muốn đi xem vài thứ, thuận tiện mua cho ngươi mấy xâu mứt quả ăn.
Tiểu Điệp nghe xong, lập tức vui vẻ nhảy cẫng reo hò.
Chủ tớ hai người từ khi đi vào Tần phủ, đã thật lâu cũng không có đi ra ngoài.
- Công tử, người đối xử nô tỳ thật tốt, mỗi lần ra ngoài đều nhớ mua mứt quả cho nô tỳ.
Tiểu nha đầu cảm động vành mắt đều đỏ.
Cái nha hoàn nào giống như nàng, mỗi ngày đều được chủ tử sủng ái.
- Công tử là người tốt nhất trên đời, cũng là người đối xử với nô tỳ tốt nhất. Nô tỳ muốn đi theo công tử cả một đời, không, cả một đời cũng không đủ, nô tỳ muốn đời đời kiếp kiếp đi theo công tử, vĩnh viễn hầu hạ công tử...
- Quá lâu, ta sẽ chán.
- Ô ô, công tử, người ta đang cảm động đây, có thể nói chuyện dễ nghe một chút hay không.
- Vậy ngươi cởi xuống vớ giày đi.
- A? Công tử muốn làm gì?
- Để cho ta sờ chân nhỏ ngươi một chút, ta sẽ hảo hảo nói chuyện.
- Ô ô... Công tử...
Bên ngoài Tần phủ.
Góc rẽ hẻm nhỏ.
Một thiếu niên tuổi trẻ chuyên sửa giày dép đang ngồi ở góc tường hạ nhàn nhã phơi nắng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cửa chính Tần phủ một chút.