• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thanh Chu chắp tay, nghe được trong nội tâm nàng nói: “Vi Mặc quả nhiên không có gạt người, gia hỏa này đúng là có chút tài hoa, nội dung trên sách đoán chừng là không làm khó được hắn, không biết hắn thi từ như thế nào?”

Mạnh Vũ Lam thầm nghĩ, đưa mắt ra hiệu cho Tống Tử Hề bên cạnh.

Tống Tử Hề khẽ gật đầu, đột nhiên lại nói:

- Lạc công tử, nghe Vi Mặc nói, ngươi rất hiểu thi từ. Lúc trước ta đọc được hai câu của một bài thất ngôn tuyệt cú, hai câu sau lại nghĩ mãi cũng không thỏa mãn, công tử có thể đối giúp ta không?

Lạc Thanh Chu nhìn Tần nhị tiểu thư một chút, trong lòng nói thầm: Ta chỉ đối với Nhị tiểu thư, nàng làm sao biết ta hiểu thi từ? Là cố ý cân nhắc ta? Hay là khoe khoang tỷ phu nàng có tài hoa hơn người?

Cô em vợ trước mặt bạn tốt khoe tỷ phu ở rể nhà mình, như thế khó được.

Nếu Nhị tiểu thư đã bảo vệ hình tượng cho hắn như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không khiến nàng mất mặt, chắp tay nói:

- Tống cô nương mời nói, ta thử một chút, nhưng không chắc sẽ khiến Tống cô nương hài lòng.

Mạnh Vũ Lam cười nói:

- Thiên hạ thi từ, nào có thập toàn thập mỹ hoàn toàn khiến người vừa lòng, phần lớn đều là xây một chút, sửa đổi một chút mới miễn cưỡng thành tác phẩm. Những bài hay cũng là ngẫu nhiên đạt được, đều là trân phẩm hiếm thấy, như lông chim phượng, sừng kỳ lân, ít càng thêm ít, Lạc công tử cứ làm không sao.

Tống Tử Hề ở trong lòng mặc niệm một lần, liền nói:

- Năm sang chưa thấy bóng chồi non, Tháng hai nụ kết mầm còn xanh tươi.... Chính là hai câu này, ta ngược lại thật ra nối tiếp mấy câu, nhưng xem cũng không quá hài lòng. Lạc công tử, Vi Mặc, Vũ Lam, các ngươi đều có thể thử một chút.

Hai thiếu nữ bên cạnh đều có chút nhíu mày, trong lòng suy tư.

Trong lòng Lạc Thanh Chu mặc niệm mấy lần hai câu thơ này, trong lòng âm thầm suy tư, ánh mắt trên mặt hồ tùy ý đảo qua đảo lại, đột nhiên thấy một gốc cây lê ven hồ cách đó không xa.

Gió đêm phất qua, trên cây lê chi chít những bông hoa nở rộ bay lả tả, như hoa tuyết nhẹ nhàng bay múa, xuyên qua lan can đỏ thắm, rơi vào lương đình bên cạnh.

Trong lòng hắn khẽ động, có sau hai câu.

Lúc này, Bách Linh đang chèo thuyền bỗng nhiên cười nói:

- Cô gia, ngươi nếu đối không ra, cơ hội tháng sau sẽ mất.

- Cơ hội gì?

Tần Vi Mặc hiếu kì hỏi.

Những người khác cũng tò mò nhìn nàng.

Hai mắt Bách Linh nháy nháy, cười tủm tỉm nói:

- Hay là nhị tiểu thư hỏi cô gia đi.

Lạc Thanh Chu không có đáp trả, nhìn về phía vị Tống cô nương kia nói:

- Ta ngược lại nghĩ ra được hai câu, nhưng không biết có hợp cảnh với hai câu trước không, Tống cô nương có thể giúp một tay bình một chút.

Mấy thiếu nữ nghe vậy, lập tức nhìn về phía hắn.

Thiếu nữ ôm kiếm bên cạnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu lặp lại một chút rồi nói:

- Năm sang chưa thấy bóng chồi non, Tháng hai nụ kết mầm còn xanh tươi. Đông qua tuyết trắng mới tươi,

Rung cành hoa rụng đầy trời lung linh!!

Vừa đọc xong, mắt Mạnh Vũ Lam liền sáng lên, lập tức vỗ tay khen:

- Thơ hay! Hai câu sau vừa ra, không khí cả bài thơ và nghệ thuật trong nháy mắt thay đổi một cấp bậc! Lạc công tử, lợi hại, thật lợi hại!

Lập tức lại nói:

- Tựa đề này...

Lạc Thanh Chu nói:

- Tựa đề gọi là xuân tuyết, như thế nào?

- Xuân tuyết?

Mạnh Vũ Lam phẩm vị một chút, lập tức vỗ tay nói:

- Hay cho một Xuân tuyết! Tựa đề vừa ra, ý cảnh và ý thơ đều hoàn chỉnh! Lạc công tử quả nhiên tài hoa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK