• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng về đến phòng tiếp tục thêu hoa.

Chẳng được bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền giọng Bách Linh thanh thúy:

- Cô gia có nhà không?

Lạc Thanh Chu đầu cũng không quay, đáp:

- Không có.

Tiểu Điệp vội vàng từ trong nhà chạy ra, nói:

- Bách Linh tỷ tỷ, công tử có.

Tiểu nha đầu trong lòng âm thầm nói thầm, công tử thật là ngốc, không đi còn muốn đáp lại, quả nhiên không thể cả ngày ở trong phòng đọc sách.

Bách Linh "Phốc phốc" cười một tiếng, mặc một thân váy màu hồng, thanh tú động lòng người đi vào.

- Cô gia, còn đang giận ta sao?

Nàng đi tới trước cửa sổ, cười mỉm hỏi thăm.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu kỳ quái nhìn nàng:

- Sao ta phải giận Bách Linh cô nương?

Bách Linh cười nói:

- Bởi vì cô gia muốn ta làm nha đầu thông phòng cho cô gia, ta không đồng ý, cô gia chẳng lẽ không tức giận sao

Tiểu Điệp bên cạnh mở to hai mắt.

Lạc Thanh Chu không có tiếp tục đề tài này:

- Bách Linh cô nương tối nay tới có chuyện gì không?

Bách Linh nhíu mày:

- Đương nhiên có chuyện, Châu nhi đi tìm tiểu thư nhà ta cáo trạng, nói cô gia không biết điều, bất kính tiểu thư nhà nàng, để tiểu thư nhà ta trừng phạt cô gia.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sau đó thì sao?

Bách Linh nhún vai một cái nói:

- Sau đó ta tới thôi, tiểu thư nhà ta mới sẽ không quản loại chuyện này đâu.

Lạc Thanh Chu không nói gì, chờ nàng nói tiếp.

Bách Linh nói:

- Ta tới khuyên cô gia, Nhị tiểu thư thật vất vả ra ngoài một lần, người thích thơ hay ca từ, cho nên mới mời cô gia, hi vọng cô gia có thể đi bồi Nhị tiểu thư.

Lạc Thanh Chu giơ sách trong tay lên:

- Ta muốn xem sách, còn có, ta say sóng.

Bách Linh nũng nịu nhẹ giọng nói:

- Ta biết cô gia sẽ nói như vậy mà. Cho nên khi ta tới, còn tìm tiểu thư mượn một vật, cô gia nhìn nhất định sẽ đáp ứng.

Lạc Thanh Chu cúi đầu lật sách:

- Thật có lỗi, cho dù là đại tiểu thư đến, nếu như ta không muốn đi, thì sẽ không đi.

Trong mắt Bách Linh lộ ra vẻ giảo hoạt, quay đầu, hướng cửa nói:

- Thiền Thiền, ngươi nghe cô gia vừa mới nói gì không?

Cửa ra vào đột nhiên đi ra một bóng người băng lãnh ôm bảo kiếm.

Ánh trăng như nước, chiếu xuống thân ảnh mặc váy xanh nhạt dài, dung nhan xinh đẹp lại băng lãnh như sương, phảng phất phủ thêm một tầng lụa mỏng màu ánh trăng, có một loại vẻ đẹp như đến từ Nguyệt cung thanh lãnh.

Nàng đứng trong tiểu viện, xinh đẹp như hoa, lạnh như tuyết, mắt như kiếm.

Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu cảm giác nhiệt độ không khí trong phòng bỗng nhiên hạ xuống.

Rõ ràng chỉ có ánh trăng nhu hòa chiếu vào, nhưng hắn lại cảm giác cổ hơi ngứa.

Bách Linh cười nhìn hắn nói:


- Cô gia, ngươi vừa mới nói câu kia, ta không nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK