• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu cứu người đuối nước khác, Lạc Thanh Chu khẳng định sẽ bơi về phía sau, hoặc là chờ đối phương ngất đi mới cứu, nếu không có khi sẽ mất mạng như chơi.

Nhưng cứu vị này, cũng không cần thiết.

Bởi vì hiện tại cho dù ôm nàng vào trong ngực, nàng vẫn trừng to mắt như cũ, toàn thân mềm nhũn, không nhúc nhích, giống như biến thành một pho tượng.

Chỉ có chuôi kiếm là còn nắm thật chặt trong tay.

Lần đầu tiên Lạc Thanh Chu thấy có người ngâm nước lại biến thành bộ dáng này, cũng lần đầu tiên gặp người sợ nước đến như vậy.

Mấu chốt là, thiếu nữ này ở trên bờ chính là nhất kiếm phong hầu, khiến cho người khác sợ hãi.

Loại tương phản cực hạn này, khiến hắn không khỏi cười trộm trong lòng.

- Xoạt!

Hắn không dám trì hoãn, ôm thiếu nữ trong ngực, nhanh chóng nổi lên mặt nước.

Lập tức, bơi đến bên cạnh thuyền nhỏ.

Bách Linh vội vàng đưa tay hỗ trợ, kéo thiếu nữ trong ngực hắn lên thuyền nhỏ.

Lạc Thanh Chu cũng bò lên.

Lúc này, lại có mấy thuyền nhỏ vội vã chèo tới.

Đồng thời, mấy tên sai vặt biết bơi nhảy vào trong hồ, đang nhanh chóng bơi về phía này, chuẩn bị cứu người.

Tần Vi Mặc thấy có người rơi xuống nước, lại thấy hắn lập tức nhảy xuống cứu người, lo lắng xảy ra chuyện, lập tức để Châu nhi gọi người trên bờ tới.

Lúc này thấy hắn và Hạ Thiền đều an toàn lên thuyền, mới thở dài một hơi.

Châu nhi lập tức quay lại hướng những tên sai vặt bơi đến cứu viện thuyền nhỏ kia hô to:

- Người cứu lên rồi, không cần qua, đều trở về đi.

Những tên sai vặt bơi sắp tới thuyền nhỏ đành phải quay đầu lại bơi vào bờ.

Tần Vi Mặc nhíu lông mày, lo lắng hỏi:

- Tỷ phu, hai người không có sao chứ?

Lạc Thanh Chu toàn thân y phục ướt đẫm, không dám đứng đó, ngồi vào buồng nhỏ trên thuyền trả lời:

- Không sao đâu, đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm.

Hắn vặn nước trên y phục, ngẩng đầu nhìn về thiếu nữ lạnh lẽo ngồi bên cạnh.

Thiếu nữ vừa rồi còn bị dọa trừng to mắt toàn thân mềm nhũn lạnh lẽo, lúc này lại khôi phục dáng vẻ lãnh nhược băng sương.

Nàng không nhúc nhích ngồi đó, mái tóc lộn xộn, váy áo ướt đẫm, trong ngực ôm kiếm, vẫn là thanh kiếm lạnh lẽo, lãnh khốc khiếp người.

Lúc Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, nàng cũng lạnh lùng nhìn lại.

Không có cảm tạ, chỉ có lạnh hơn.

Hẳn là bởi vì hắn thấy được khuyết điểm của nàng, hoặc là vừa rồi ôm nàng.

Lạc Thanh Chu nhìn một chút lại thu hồi ánh mắt, nhìn về chỗ khác.

- Nhị tiểu thư, thực sự có lỗi, quấy rầy mọi người ngắm trăng. Cô gia và Hạ Thiền đều bị ướt, chúng ta phải trở về, không thể cùng mọi người đi Thưởng Nguyệt lâu.

Bách Linh đứng ở đuôi thuyền, chống đỡ sào trúc, nhìn về phía thuyền nhỏ của Tần Vi Mặc, vẽ mặt tràn đầy áy náy nói.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Không sao, mau dẫn tỷ phu và Hạ Thiền trở về thay y phục đi, chúng ta tự đi được rồi.

Mạnh Vũ Lam và Tống Tử Hề nhìn thiếu niên trên thuyền y phục ướt đẫm, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ.

Các nàng còn muốn thỉnh giáo thiếu niên này một ít thi từ.

Bách Linh nhìn hai khách quý một chút, chống đỡ sào trúc, quay đầu thuyền.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Tỷ phu, trở về mau thay y phục, tốt nhất tắm nước nóng, ngươi xương cốt yếu, cũng đừng ngã bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK