Vừa nghe lời này, nha hoàn một bên, thậm chí Tần Xuyên đều có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Đây chính là nàng lần đầu tiên chủ động mời người khác phái tới Vọng Nguyệt lâu.
Cho dù Tần Xuyên thân là nhị ca nàng, cũng chỉ đi theo nàng chèo thuyền hái sen, lâu lâu được mời đi qua lầu các kia, càng không có cùng với nàng cùng một chỗ ăn cơm đâu.
Là thiếu niên này đêm động phòng đó bày ra tài văn chương để nàng động tâm? Hay là thân thế thiếu niên này yếu đuối để nàng động lòng trắc ẩn?
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều yếu đuối thiện lương, không nhìn nổi người đáng thương, không nghe được chuyện đáng thương.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên kia.
Lạc Thanh Chu lại do dự một lát rồi mới chắp tay cúi đầu, từ chối nói:
- Đa tạ Nhị tiểu thư đã mời, nhưng ta đi thuyền choáng đầu, từ nhỏ sợ nước, hơn nữa còn muốn trở về đọc sách, cho nên không đi được. Nhị tiểu thư cùng nhị ca đi là được.
Hắn hiện tại trong đầu đều nhớ về Bôn Lôi Quyền, chân tay ngứa ngáy, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng trở về luyện tập mấy lần, cũng không muốn đi thuyền ngắm sen, dùng bữa, lãng phí thời gian quý báu.
Bọn nha hoàn thấy hắn vậy mà từ chối Nhị tiểu thư khi nàng chủ động mời, không chỉ có kinh ngạc, mà lại tức giận.
Tần Xuyên ở một bên khẽ nhíu mày, tựa hồ muốn thuyết phục.
Tần Vi Mặc lại không miễn cưỡng, cũng không có tức giận, nhu hòa cười nói:
- Là Vi Mặc quên, tỷ phu còn muốn chuẩn bị sang năm thi Hương, hoàn toàn không thể lười biếng. Không sao, có nhị ca theo giúp ta là được, tỷ phu mau trở về đi thôi.
Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chắp tay, cáo từ hai huynh muội, bước nhanh rời đi.
- Gia hỏa này, cả ngày chỉ biết trốn ở trong phòng đọc sách, muội thật vất vả ra ngoài một lần, lại chủ động mời, hắn vậy mà từ chối, quả nhiên vẫn là thư sinh cổ hủ khô khan.
Tần Xuyên nhìn bóng lưng hắn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tần Vi Mặc mỉm cười, không có nói thêm nữa, nói khẽ:
- Nhị ca, đi thôi, chúng ta lên thuyền.
- Được, ta đi xuống trước, muội chậm một chút.
Tần Xuyên đáp ứng một tiếng, lập tức đi tới thuyền nhỏ đang neo bên hồ.
Lạc Thanh Chu vừa trở lại tiểu viện, đột nhiên gặp Bách Linh thanh tú động lòng người ngồi trước bàn đá ở trong viện, cầm trong tay một bó hoa tươi vừa hái, nghiêng chân, híp hai mắt, ngửi ngửi hoa, lông mi thật dài có chút rung động, bộ dáng xinh đẹp say mê.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, ánh mắt không khỏi nhìn về phía miệng nhỏ phấn nộn của thiếu nữ.
Trong tiểu viện.
Mỹ nữ ngửi hoa, mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp nơi.
Lạc Thanh Chu dừng ở tại chỗ, an tĩnh nhìn xem, cũng không có quấy nhiễu.
Lại qua một lát.
Bách Linh mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt thản nhiên lộ ra hai lúm đồng tiền:
- Cô gia, xem được không?
Lạc Thanh Chu không có trả lời.
Bách Linh cười nói:
- Đẹp mắt chính là đẹp mắt, không dễ nhìn chính là không dễ nhìn, cô gia ngay cả cái này cũng không dám trả lời sao?
Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, đáp:
- Đẹp mắt.
Bách Linh giống như cười mà không phải cười:
- Ta hỏi là Nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ta cũng đáp về Nhị tiểu thư.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngắn ngủi yên tĩnh.
Bách Linh mỉm cười, lại cúi đầu ngửi một chút hoa tươi trong tay, sau đó nhìn hắn nói:
- Cô gia, trong vườn hoa phía trước có rất nhiều hoa như này. Có đóa vừa nở không lâu, có đóa đã muốn tàn lụi, không hái thì lãng phí.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì.
Bách Linh nhíu mày nói:
- Cô gia biết ta đang nói cái gì không?
Lạc Thanh Chu lắc đầu.
Bách Linh thở dài một hơi, nói khẽ:
- Nữ hài tử đều thích hoa, cho dù không thích, cũng thích có người tặng. Nếu như mỗi ngày đều có người tặng một đóa, người kia sẽ càng hạnh phúc.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lóe lên một cái, nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng nói:
- Vậy bắt đầu từ ngày mai, ta mỗi ngày đều hái một đóa cho Bách Linh cô nương đi.
Bách Linh sững sờ, rất kỳ quái mà nhìn hắn:
- Cô gia, người tặng cho ta làm gì? Ý của ta đó là, người là đưa tặng cho tiểu thư nhà ta. Mặc dù hai người không có ở cùng một chỗ, nhưng người cũng nên mỗi ngày đi qua thỉnh an tiểu thư, nhìn tiểu thư một chút, thuận tiện đưa một đóa hoa tươi, biểu lộ quan tâm. Những điều này, ta cứ nghĩ cô gia biết rồi, ai biết cô gia vẫn luôn không đi, cho nên ta mới đến nhắc nhở cô gia.
Lạc Thanh Chu giật mình:
- Hẳn là nàng không hoan nghênh ta đâu.
Bách Linh rất nghiêm túc nói:
- Mặc kệ tiểu thư có hoan nghênh hay không, cô gia đều nên đi. Hai người là phu thê, lại ở gần như vậy, mỗi ngày gặp mặt không phải nên làm sao? Chỉ có mỗi ngày gặp mặt, mới có thể bồi dưỡng tình cảm. Mà cô gia mỗi ngày phải đi thỉnh an tiểu thư, đây là quy củ.
Lập tức hừ một tiếng, quyệt miệng nói:
- Chẳng lẽ cô gia động phòng cùng tiểu thư xong, liền chán?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng, yên lặng một chút, đột nhiên nói:
- Bách Linh cô nương, ta có yêu cầu quá đáng, hi vọng Bách Linh cô nương có thể đáp ứng ta.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK