• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng bốn người nói tiếp, nhưng lại khiến nàng càng thêm hoảng sợ.

- Ha ha, Trương huynh, đừng hù dọa tiểu cô nương người ta, hỏi một chút là tiểu nha hoàn nhà nào trước lại nói.

- Lần trước thấy nàng đi theo sau lưng một thiếu niên, thiếu niên kia nhìn tuổi không lớn lắm, cũng là thư sinh, nhưng y phục nhìn xem chẳng ra sao cả, không biết ở đâu mua được tiểu nha đầu thủy linh như vậy.

- Đoán chừng là lúc chưa nảy nở mua được, không đáng bao nhiêu. Trương huynh, trong nhà ngươi có tiền, lần này phải xem ngươi rồi.

Bốn người cười ha ha, không ngờ lại ở trước mặt nàng, bắt đầu không chút kiêng kỵ thảo luận mua nàng đi.

Không phải bốn người này gan lớn, mà là thói đời vốn như thế.

Chỉ là một tiểu nha hoàn đê tiện mà thôi.

Thời đại này, cho dù là tiểu thiếp, giữa bằng hữu cũng có thể tặng cho nhau, chỉ cần một câu lúc vui miệng thôi.

Nếu như là chính thê người nào đó, bốn người tự nhiên không dám ở trước mặt mọi người nói chuyện phóng đãng như vậy.

- Tiểu nha đầu, công tử nhà ngươi đâu? Không có ở đây sao? Ngươi ở phủ nào?

Trong đó một thư sinh cười đùa hỏi.

Điếm tiểu nhị đi theo bên cạnh, tựa hồ nhận biết bốn thư sinh này, không dám lên tiếng.

Đương nhiên, hắn thấy, việc này cũng không có gì.

Đối với những người được gọi là tài tử văn nhân mà nói, đây đều là chuyện tình gió trăng, truyền đi không chỉ không bị người lên án, nói xấu, sẽ còn dệt nên một đoạn văn nhân giai thoại.

Văn nhân tài tử nào đó, một hôm gặp một tiểu nha hoàn trong một tiệm nào đó, không chê thân phận hèn mọn của nàng, vừa gặp đã nhất kiến chung tình, thế là gom góp tiền bạc, chuộc nàng từ chủ nhà cay nghiệt nhẫn tâm nào đó, sau đó mang về nhà, yêu thương đủ kiểu...

Nếu tài tử này tương đối nổi danh, sau này danh khắp thiên hạ, vậy nhà tiểu điếm này cũng sẽ ăn theo, danh dương thiên hạ.

Còn tiểu nha hoàn sau khi bị tài tử chơi chán, cuối cùng tặng nàng hay vứt bỏ, tự nhiên cũng sẽ không có người truy cứu.

Một nha hoàn không đáng giá mà thôi.

Điếm tiểu nhị nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện chẳng biết lúc nào, trước người lại thêm một người.

Rõ ràng chỉ có bốn tên thư sinh, tại sao lại nhiều thêm một?

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, sắc mặt đột biến.

Chính chủ đến rồi!

Nhưng sẽ không có chuyện gì, giữa thư sinh cho dù xảy ra tranh chấp, cũng nhiều nhất chỉ là đấu đấu võ mồm, luận bàn hạ thi từ, hoặc là mắng nhau vài câu.

Rất ít xảy ra đánh nhau.

Bởi vì văn nhân bọn họ chú trọng hình tượng, thân thể lại văn nhược.

Cho dù là xảy ra đánh nhau thật, nhiều nhất cũng chỉ là xô xô đẩy đẩy, ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, cũng không xảy ra chuyện đổ máu.

Văn nhân lợi hại nhất là miệng, cũng không phải tay.

Huống chi, chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, đối phương lại là bốn người, thoáng thông minh một chút, cũng sẽ không trở mặt.

Không cần thiết phải tranh chấp.

- Tiểu nha đầu, bản công tử đang nói chuyện với ngươi đó? Ngẩng đầu lên, ngươi là nha hoàn nhà nào?

Một thư sinh cao cao thấy tiểu nha hoàn này không nói lời nào, lập tức hơi mất kiên nhẫn, vừa nói, đưa tay muốn nâng cằm nàng.

Ai ngờ tay vừa vươn lên, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một cách tay khác, cầm lấy tay hắn.

Thư sinh cao cao kia tưởng rằng người một nhà nói đùa, nghiêng đầu sang chỗ khác đang muốn cười mắng lại, đột nhiên “A” một tiếng kêu thảm, sắc mặt kịch biến!

Trong tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt!

- Cạch!

Hắn thậm chí nghe được xương cốt bàn tay mình bị bóp trật!

Tiếng kêu thảm thiết đau đớn, lập tức khiến ba người bên cạnh giật nảy mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK