• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trị số đều rất rõ ràng, chỉ là không biết đơn vị tính.

Dựa theo tóm lược ghi chú trên sách, sau khi luyện da thành công, sức mạnh như một con trâu, 500 chắc ý chỉ 500 cân?

Là trọng lượng cơ thể chịu đựng, hay là sức mạnh công kích?

Về phần phía dưới ghi tốc độ, kháng kích đả lực, tinh thần lực, đều có chút nhìn không rõ.

Hiển nhiên, các loại số liệu và đo lường đều có chút khác biệt với thời đại hắn ở lúc đầu.

Nhưng vấn đề không lớn.

Hắn tốn hao nhiều bạc mua được khối Giám Võ thạch này, chính là vì muốn biết tiến độ tu luyện hắn.

Chỉ cần có thể chuẩn xác biểu hiện trị số, thì không có vấn đề.

Lúc hắn đang suy nghĩ, giọng Tiểu Điệp sợ hãi vang lên ở cửa:

- Công tử...

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, thu hồi Giám Võ thạch, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng thấp thỏm đứng ở cửa ra vào, tựa hồ không dám vào, không khỏi cười nói:

- Thế nào, ngay cả công tử nhà ngươi cũng sợ hãi rồi? Vậy sau này làm sao thị tẩm, dạy ta động phòng?

Tiểu Điệp thấy hắn trêu chọc mình, lại thấy hắn thần thái vẫn ôn nhu như cũ, ngữ khí vẫn thân thiết, bộ dáng vẫn là công tử tuấn mỹ nhu hòa nhà mình, trong lòng lo lắng bất an lập tức ném đến chín tầng mây, ưm một tiếng, gương mặt đỏ lên, chạy tới, nhào vào trong ngực hắn, tròng mắt ngân ngấn nước mắt nói:

- Công tử, nô tỳ... Nô tỳ sợ hãi...

Lạc Thanh Chu ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn mềm, ôn nhu an ủi:

- Đừng sợ, công tử mãi mãi vẫn là công tử của ngươi, chỉ cần có công tử ở đây, ai cũng đừng nghĩ khi dễ ngươi.

Tiểu Điệp trong ngực hắn ngửa mặt lên, mắt ửng đỏ nói:

- Công tử, người... Người làm sao...

- Ta làm sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, đúng không?

Lạc Thanh Chu cười nói, vẻ mặt tràn đầy nhu hòa.

Buổi trưa ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu trên gương mặt tuấn mỹ mà ôn nhu của hắn, dát lên một tầng ánh sáng càng thêm nhu hòa sáng rõ.

Tiểu Điệp nhìn ngẩn ngơ, run giọng nói:

- Ừm, công tử đột nhiên biến lợi hại như vậy, nô tỳ... Nô tỳ sợ hãi...

Lạc Thanh Chu ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng, nói khẽ:

- Tiểu Điệp, ngươi phải hiểu được, cho dù công tử thay đổi thế nào, mãi mãi cũng là công tử của ngươi. Công tử đáng sợ, sẽ chỉ đối với người khác, tuyệt đối sẽ không đối với ngươi như vậy, cho nên ngươi sao phải sợ?

- Công tử...

Tiểu Điệp nghe xong lời này, lập tức cảm động nước mắt rưng rưng, trong lòng ấm áp tràn đầy hạnh phúc, gương mặt chăm chú áp trong ngực hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy, lại nói khẽ:

- Tiểu Điệp, ngươi phải biết, thế giới này, dựa vào tài hoa hay miệng lưỡi hay dựa vào người khác, đều không phải là tuyệt đối an toàn. Chỉ có dựa vào chính mình, bản thân có được vũ lực nhất định, mới có thể bảo vệ mình, mới có thể bảo vệ người bên cạnh.

- Tiểu Điệp...

Dừng một chút, hắn thu hồi ánh mắt, bế thiếu nữ trong ngực lên, để nàng ngồi trên đùi mình, ôm vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt lệ quang lập loè sở động lòng người nói:

- Nói nhỏ cho ngươi biết, công tử đang luyện võ. Vì chính ta, cũng vì ngươi. Chúng ta bị ăn hiếp lâu như vậy, hèn mọn lâu như vậy, chẳng lẽ sau này cả đời đều phải ăn nhờ ở đậu như vậy, yếu ớt đáng thương, bị người xem thường, bị người tùy ý ức hiếp? Cho nên, công tử muốn phấn đấu, muốn để mình trở nên mạnh lên. Đến lúc đó, ai cũng đừng nghĩ khi dễ chúng ta! Ngươi nói xem có được không?

Nước mắt trong mắt Tiểu Điệp rơi xuống dưới, dùng sức gật đầu nói:

- Ừm!

Lập tức lại cảm động khóc nói:


- Công tử yên tâm, nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói với người khác, nô tỳ sẽ giúp công tử giữ bí mật này. Nô tỳ biết, rất nhiều người, đặc biệt là người Thành Quốc phủ, đều không muốn thấy công tử sống tốt, nếu bọn họ biết, sẽ gây bất lợi cho công tử. Nô tỳ cho dù chết, cũng tuyệt đối sẽ không nói...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK