Mặt kính chiếu mặt bọn hắn hắc ám thì điêu khắc chính là một vòng mặt trăng.
Ban ngày và đêm tối?
Nhật nguyệt kính?
Lạc Thanh Chu vuốt ve gương đồng trong tay, âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Không phải là một kiện bảo vật đó chứ?
Bất kể có phải là bảo vật hay không, cái gương đồng này rất kỳ lạ, khẳng định là không thể bỏ đi.
- Tiểu Điệp, nhanh tắm rửa đi, thời gian dài ở đây cẩn thận mất nước.
Lạc Thanh Chu quyết định mang cái này gương đồng về lại nghiên cứu, giơ tay lên, ném gương đồng tới trên bờ.
Tiểu Điệp nháy mắt to hỏi:
- Công tử, cái gì gọi là mất nước?
Lạc Thanh Chu lúc này mới phát hiện hai người đứng rất gần, cơ hồ dính vào cùng nhau.
Lúc tiểu nha đầu này nói chuyện phun ra khí tức thiếu nữ thổi tới sương mù, đều rơi vào trên mặt hắn, hơi ngứa một chút.
Tiểu nha đầu rất trắng, cũng rất non.
Vừa rồi ôm vào trong ngực trượt giống như con cá.
Hiện tại ngọc thể trần trụi ngâm ở trong nước mang theo bộ dáng xinh đẹp, cùng khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp, nháy mắt đỏ bừng, rất mê người.
Bất quá dù sao vẫn chỉ là một đóa nụ hoa chớm nở, còn chưa nở rộ đâu.
- Mất nước chính là ngươi ở trong nước thời gian dài, nước trong thân thể ngươi sẽ bị nước ở ngoài dẫn ra, rời bỏ ngươi, sau đó ngươi sẽ nguy hiểm.
Lạc Thanh Chu giảng giải từ ngữ dễ hiểu.
Tiểu Điệp mở to hai mắt.
- Nhanh tắm đi.
Lạc Thanh Chu xoa xoa thân thể, quay lưng đi.
Ai ngờ tiểu nha đầu sau lưng lại xấu hổ nói nhỏ:
- Khó... Khó trách... Nô tỳ vừa rồi... Vừa rồi nhịn không được... Đi tiểu...
- Thì ra là... Là bị câu dẫn...
Lạc Thanh Chu: -...
Rõ ràng là bị hù?
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm tức cười.
Không ngờ tiểu nha đầu này lại còn sẽ lừa mình dối người, thuận cán trèo lên trên.
Bất quá loại xấu hổ này, không cần thiết nói ra chứ?
Đoán chừng là tiểu nha đầu “Có tật giật mình”, lại là tại thời điểm hắn ôm nàng ra, nghĩ rằng bị hắn phát hiện, cho nên đành phải mặt dạn mày dày cưỡng ép giải thích cho mình.
Tắm rửa xong.
Hai người mặc y phục mang theo lúc trước rồi rời khỏi.
Sau khi trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp đi phòng bếp nấu nước nóng giặt y phục.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, ngồi xuống phía trước cửa sổ, cẩn thận quan sát nhật nguyệt gương đồng mang về.
Giống như ở trong hồ.
Mặt kính điêu khắc mặt trời, soi người vẫn như cũ rất sáng, mà mặt kính điêu khắc mặt trăng, soi người thì vẫn như cũ là rất âm u.
Không chỉ trong bóng đêm hay là ở dưới ánh trăng, hoặc là ngọn đèn, hiệu quả đều giống nhau.
Lạc Thanh Chu cảm thấy rất thú vị.
Nhưng cẩn thận quan sát hồi lâu, cũng không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
- Có lẽ là do chất liệu đặc thù chế tác mặt kính.
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào đồ chơi này.
Tiện tay đặt tấm gương ở trên bàn sách.
Lại lấy ra mặt nạ quỷ.
Do dự một chút, cũng không ném đi, mà thu vào ngăn trong.
Cởi giày lên giường, nhắm mắt tu luyện.
Rất nhanh tĩnh tâm nhập định.
Phần bụng xuất hiện một dòng nước nóng, bắt đầu thuận theo từng cái huyệt khiếu nổi lên trong đầu, thuần thục du tẩu.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Sau khi Tiểu Điệp giặt xong y phục, thu thập xong tất cả, đóng cửa lại, đi đến.
Lạc Thanh Chu mở mắt ra, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, thu công nằm xuống.
- Công tử, người đang làm gì đấy?