• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điếm tiểu nhị rất thẳng thắn mà nói:

- Công tử lật qua nhìn một chút liền biết, phía sau khối Giám Võ thạch này xuất hiện một vết nứt, mặc dù công năng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng về sau không thể có bất kỳ va chạm nào, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, cho nên lão bản chúng ta đã nói, tám trăm lượng liền có thể bán ra.

Lạc Thanh Chu lật ra một mặt ngọc thạch trong tay, quả nhiên thấy được một đầu vết nứt rõ ràng bên trên mặt khác.

Bạch ngọc hoàn mỹ không một tì vết lúc đầu trong nháy mắt bị vết nứt phá hủy mỹ cảm.

- Thật là khéo, khối Giám Võ thạch này chẳng lẽ chuyên môn chuẩn bị cho ta?

Trong lòng Lạc Thanh Chu thầm nghĩ.

Lập tức không do dự, nhìn về phía điếm tiểu nhị nói:

- Ta muốn mua khối Giám Võ thạch này, giúp ta bọc lại đi.

Điếm tiểu nhị ngơ người một chút mới phản ứng được, vội vàng nói:

- Tốt, tốt, công tử chờ một lát.

Vốn cho rằng vị công tử này chỉ hiếu kì nhìn một chút, ai biết vậy mà thật mua vật liệu võ giả dùng, cho hắn một niềm vui ngoài ý muốn.

Lạc Thanh Chu móc ra túi tiền, đưa bạc cho hắn.

Lúc đang muốn nhìn xem những vật khác, đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến tiếng cười của mấy người cùng tiếng la kinh hoảng của Tiểu Điệp:

- Các ngươi làm gì? Đi ra...

Lạc Thanh Chu biến sắc, lập tức đi xuống bậc thang.

Nhìn xuống dưới lầu, vậy mà thấy được mấy đạo thân ảnh quen thuộc.

Bên cạnh giá sách lầu hai.

Tiểu Điệp tay ôm sách, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng nhìn bốn người trước mặt.

Nàng căn bản không quen biết những người này.

Nhưng vừa rồi lúc nàng đang chăm chú đọc sách, đột nhiên nghe được một âm thanh kinh ngạc:

- A, đây không phải tiểu nha hoàn lần trước chúng ta gặp ở Liễu Cầu sao?

Lập tức, bốn tên thư sinh người mặc nho sam, tay cầm quạt xếp, đột nhiên vây quanh.

Bốn người ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng, trên mặt đều lộ ra kinh ngạc lẫn vui mừng, sau đó ánh mắt đều không chút kiêng kỵ bắt đầu đánh giá trên người nàng

- A, thật đúng là tiểu nha hoàn lần trước! Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn này, càng ngày càng thanh nhuận động lòng người, còn thủy nộn hơn lần trước nhìn thấy rất nhiều.

- Vương huynh không nói, thiếu chút nữa ta cũng không nhận ra được. Lần trước là tiểu nha đầu ngây ngô, bây giờ thiếu nữ đã là một nụ hoa chớm nở xinh xắn, gương mặt, tư thái đều phát dục không tệ.

Một người trong đó lại còn nhìn chằm chằm chân nàng dưới làn váy, mặt cười hì hì nói:

- Chư vị huynh trưởng, từ lúc tạm biệt trên cầu đó, hồn ta giống như bị tiểu nha đầu này câu đi. Các ngươi cũng biết, đời này ta yêu nhất loại tiểu nha đầu nhỏ nhắn xinh xắn thủy nộn này, đặc biệt là chân nhỏ dưới váy này, nếu nắm ở trong tay thưởng thức một phen, tư vị kia...

Tiểu Điệp bị dọa sợ, trong tay ôm sách thật chặt, bị ép tựa vào trên giá sách.

Nàng kinh hoàng hô một tiếng, lại không dám lại hô.

Nàng sợ công tử nghe được xuống đây, xảy ra tranh chấp với bốn người này, trêu chọc phiền phức.

Từ nhỏ thân phận hèn mọn nên nàng tự ti, đã khắc sâu vào tâm tính nàng.

Nàng không dám gây chuyện, cũng không dám liên luỵ công tử.

Mặc dù bây giờ người Tần phủ đối với chủ tớ bọn họ đều rất tốt, nhưng công tử dù sao cũng là ở rể, thân phận thấp kém.

Nếu thật sự trêu chọc nhân vật lợi hại trong Mạc Thành, vậy phải làm sao.


Cho nên nàng không dám nói tiếp, chỉ hi vọng mấy người trước mắt này thuận miệng đùa giỡn vài câu rồi rời khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK