• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Điệp mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Ngay cả những hạ nhân nấu cơm sau bếp kia cũng đang cười nhạo công tử ở rể, còn nói công tử phải cưới một thê tử ngu ngốc..

Lạc Thanh Chu cười cười, đi rửa tay, cầm một cái màn thầu khác trong chén đưa tới trước mặt nàng, trấn an nói:

- Miệng ở trên người người ta, bọn họ thích nói thế nào liền nói thế đó, không cần để ý tới, dù sao chúng ta cũng sắp…

Tiểu Điệp đón nhận màn thầu, một tay khác lau nước mắt nói:

- Công tử, sau khi chúng ta đi qua, sẽ còn bị người Tần gia khi dễ sao?

Lạc Thanh Chu ăn màn thầu, yên lặng một chút, nói khẽ:

- Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Nước mắt Tiểu Điệp rơi xuống, cảm động nói:

- Công tử, nô tỳ là lo lắng người..

Trong lòng Lạc Thanh Chu ấm áp, đưa tay trìu mến vuốt vuốt tóc nàng, ôn nhu nói:

- Còn có hoàn cảnh nào tệ hơn bây giờ sao? Đừng lo lắng, ta cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình..

Cơm nước xong xuôi.

Tiểu Điệp bưng nước nóng tới, hầu hạ hắn rửa chân.

Hai chân ngâm mình trong nước nóng, cảm nhận được tay nhỏ mềm mại của tiểu nha đầu đang xoa nắn trên chân, Lạc Thanh Chu đột nhiên nở nụ cười.

Tiểu Điệp ngẩng đầu, nghi ngờ nói:

- Công tử, người cười gì vậy?

Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt gầy gò lại thanh lệ của nàng, cười nói:

- Tiểu Điệp, nếu ta nói ta cảm thấy bây giờ rất tốt, ta rất thỏa mãn, ngươi tin không?

Ít ra hiện tại có một tiểu nha đầu xinh đẹp nhu thuận hầu hạ hắn.

Ít ra đến lúc đó thành thân, không cần lễ hỏi đắt đỏ, cũng không cần nhà xe.

Ít ra không cần phát sầu vì nuôi sống chính mình.

So với lúc đầu còn tốt hơn nhiều.

Mất đi chẳng qua là một chút tôn nghiêm mà thôi.

Nhưng ở thế giới này, sinh sống ở tầng lớp dưới cùng, lại có mấy ai có được cái gọi là tôn nghiêm chân chính đâu?



Tiểu nha hoàn giúp hắn xoa xoa chân, mở đôi mắt to mê mang nhìn hắn, thầm nói:

- Công tử thật ngốc..

Rửa chân xong.

Hai người lên giường đi ngủ.

Vẫn như cũ là một người một đầu.

Ánh trăng chiếu xuống bệ cửa sổ, trong sáng lạnh lẽo.

Hai người nằm ở trên giường, đều không buồn ngủ.

Một lúc lâu sau.

Tiểu Điệp đột nhiên lại xấu hổ mở miệng:

- Công tử, người gần thành hôn, nô tỳ... Nô tỳ dạy người động phòng, có được không?

Tiểu nha đầu vừa nói, còn vừa xấu hổ bỗng nhúc nhích thân thể.

Tay Lạc Thanh Chu không cẩn thận chạm đến chân nhỏ kiều nộn của nàng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến trong lòng ba tên thư sinh đụng phải trên cầu kia muốn làm.

- Tư thái tinh tế, mềm mại không xương, ngọc thủ tinh xảo, chắc hẳn đôi gót sen trong giày cũng nhỏ nhọn thanh tú, trắng nõn kiều nhuyễn, nếu có thể nắm ở trong tay thưởng thức một phen, tuyệt đối là tuyệt không thể tả....

Lạc Thanh Chu không phải Thánh Nhân.

Mà còn đang vào lúc thanh xuân nảy mầm.

Đối với thiếu nữ thanh xuân ngủ cùng một chăn này, cũng không phải không có phản ứng và mong muốn.

Huống hồ thiếu nữ này vốn chính là của hắn.

Cho nên cũng không cần thiết thận trọng.

Hắn thuận tay cầm đôi gót sen nhỏ nhọn thanh tú, trắng nõn kiều nhuyễn kia, dùng một tay khác đo đạc một chút, dài chỉ có hai phần ba gang tay, quả thật là nhỏ nhọn thanh tú, trắng nõn kiều nhuyễn.

Mềm mại không xương, kiều nhuyễn trơn mềm giữ trong lòng bàn tay không khỏi khiến trong lòng hắn rung động.

Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Bây giờ cũng không phải lúc tuỳ tiện làm xằng làm bậy khi dễ tiểu nha đầu.

- Công... Công tử, ngươi cầm chân người ta làm gì?

Mặt Tiểu Điệp đỏ bừng, chân cũng không có động.

Chân tê tê, trong lòng cũng tê tê.



Lạc Thanh Chu cầm chân nhỏ tinh xảo kiều nộn của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn nói:

- Tiểu Điệp, ta đang nghĩ, nếu như vị Tần gia đại tiểu thư kia thật là một đồ ngốc, đến lúc đó ta thật phải cùng nàng động phòng sao?

Tiểu Điệp nói:

- Công tử đã cùng nàng thành thân, tự nhiên là phải động phòng..

Lạc Thanh Chu nói:

- Thế nhưng nếu nàng nổi điên cắn ta thì làm sao bây giờ?

Tiểu Điệp lập tức ngượng ngập nói:

- Cho nên công tử, nô tỳ đêm nay... Đêm nay liền dạy người động phòng, có được không? Công tử chỉ cần lúc động phòng ôn nhu một chút, vị Tần gia đại tiểu thư kia sẽ không... Sẽ không đau, cũng sẽ không nổi điên....

- Tiểu Điệp, công tử nói chuyện chính sự với ngươi, ngươi có thể đừng bẻ lái được không?

- Công tử, bẻ lái là cái gì?

- Ngủ đi, sáng mai ta còn phải dậy sớm đọc sách đây..

- Công tử, nô tỳ... Động phòng....

- Khò khò... Khò khò....

- Công tử, công tử....

- Khò khò... Khò khò....

- Ô ô....



Nguyên cảnh năm thứ ba.

Hai mươi lăm tháng mười hai, tháng canh tử.

Ngày đinh mạc.

Hợp đính hôn, kết hôn, nhập trạch.

Ngày này, là ngày Tam công tử Thành Quốc phủ và thiên kim Tần gia của Mặc Thành thành thân.

Lạc gia và Tần gia đều là đại gia tộc không ai không biết ở Mặc Thành.

Lẽ ra hai nhà thông hôn, hôn lễ đáng ra phải xa hoa biết bao nhiêu, ít nhất phải làm vô cùng náo nhiệt, toàn thành đều biết.

Nhưng một ngày này, trong phủ hai nhà đều yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK