• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn lại quay đầu, nhìn về phía Bách Linh đứng ở bên cửa.

Bách Linh một mặt vô tội cùng kinh sợ, mở miệng nói:

- Cô gia, ngươi... Ngươi tại sao có thể như vậy? Ngươi vừa thành thân cùng tiểu thư, mà ban đêm hai ngày trước còn viên phòng với tiểu thư, ngươi sao có thể nói lời như vậy đây?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, cũng không có thấy suy nghĩ trong nội tâm nàng.

Đêm nay làm việc nguy hiểm tính mạng, không ngờ lại không thu hoạch được gì.

- Ta không muốn, không muốn bồi cô gia đi ngủ đâu, tiểu thư, không nên đáp ứng cô gia.

Bách Linh cầu khẩn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu pha chút sợ hãi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng thật sâu một cái, không còn dám lưu lại, nắm chặt hoa trong tay, cúi đầu cung kính nói:

- Đại tiểu thư, vậy ta trở về, ngài sớm nghỉ ngơi đi.

Nói xong, cúi đầu thối lui.

Lúc đi đến bên người Bách Linh, hắn đưa tới hoa trong tay.

Bách Linh vội vàng đưa hai tay ra sau lưng, lắc đầu mặt mũi tràn đầy thẹn thùng cùng kinh hoảng nói:

- Không muốn, ta không muốn, cô gia, ngươi đưa cho tiểu thư đi, đưa cho Hạ Thiền cũng được.

Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, trực tiếp đưa bó tiến vào trong cổ áo trước ngực nàng, sau đó đi ra tiểu viện.

Trong tiểu viện, yên tĩnh im ắng.

Đợi chủ tớ hai người Lạc Thanh Chu rời khỏi hồi lâu, Bách Linh mới lấy ra bó hoa trước ngực, đi qua, cung kính đặt ở trên bàn đá.

Thiếu nữ tuyệt mỹ ngồi trước bàn đá ngẩn người rốt cục lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về bó hoa trên bàn.

Trong tiểu viện, vẫn như cũ tĩnh không một tiếng động.

Chỉ có tiếng gió đêm thổi qua.

Lại hồi lâu sau, Bách Linh phương thấp giọng nói một câu:

- Lá gan của cô gia thật lớn...

Lạc Thanh Chu mang theo Tiểu Điệp trở lại tiểu viện, không có nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị nấu nước tắm rửa.

Tiểu Điệp vừa tiến vào phòng bếp, hắn đột nhiên lại nói:

- Không nấu nước, đi vào hồ đi, nơi đó tắm dễ chịu hơn một chút.

Đêm nay tâm tình không tốt lắm, thân thể cũng rất mệt mỏi, hắn muốn đi ra suối nước nóng, an ủi thân thể cùng tâm tình một chút.

Tiểu Điệp vội vàng đi từ phòng bếp ra:

- Cô gia, trong hồ nguy hiểm, vẫn không nên đi thì hơn.

Lạc Thanh Chu đã trở về phòng cầm y phục sạch sẽ, an ủi:

- Không sao đâu, ngay ở bên cạnh bờ, nước không sâu, mà ta biết bơi.

Tiểu Điệp vẫn rất lo lắng, đang muốn tiếp tục thuyết phục, lại nghe hắn nói:

- Ngươi cũng đi nào, mang theo bộ y phục để thay đi, chờ một lúc xuống dưới tắm, rất thoải mái, cam đoan lần sau ngươi cũng không muốn tắm ở trong phòng nữa.

Tiểu Điệp hơi giật mình, gương mặt đột nhiên đỏ lên.

- Nha.

Nàng cúi đầu xuống, không có nói tiếp, quay người tiến vào phòng của mình, trái tim thịch thịch nhanh chóng đập mạnh.

Nghĩ đến một lúc sau sẽ tắm cùng công tử ở một chỗ, gương mặt của nàng lập tức càng thêm nóng.

Chủ tớ hai người cầm y phục, đi tới cửa chính tiểu viện, đi về hướng Vọng Nguyệt Thính Vũ uyển.

Trên đường đi, Tiểu Điệp đỏ mặt, giống như ăn trộm, mặt mũi tràn đầy khẩn trương nhìn khắp nơi, sợ bị những người khác gặp được.

Mặc dù là đêm tối, trong hồ lại có sương mù, không ai có thể nhìn thấy, nhưng nghĩ đến phải ở ngoài tắm rửa trong hồ, đối với tiểu nha đầu chưa hề lộ thân thể ra ngoài mà nói, vẫn còn có chút xấu hổ.

Tiến vào cổng vòm.

Lạc Thanh Chu trước cẩn thận quan sát ven hồ cùng bốn phía một phen, sau khi thấy không có người, mang theo tiểu nha đầu thuận theo ven hồ, đi đến hướng góc tây bắc.

Chờ đến nơi hẻo lánh nhất, Lạc Thanh Chu để Tiểu Điệp ngồi xuống.

Hai người ngồi xổm ở trong bụi hoa, nín thở ngưng thần.

Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận nhìn bốn phía một lần, sau khi nghe một hồi âm thanh, xác định nơi này không có ai.

Lúc này mới nói:


- Tốt rồi Tiểu Điệp, cởi y phục đi, ta đi xuống trước giúp ngươi thăm dò kỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK