• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là giọt chất lỏng màu lam đậm kia.

Hắn đánh bạo, dùng thân thể làm thí nghiệm.

Kết quả ngạc nhiên phát hiện, sau khi đầu ngón tay hấp thu chất lỏng màu lam đậm, không chỉ lúc tu luyện cảm giác đau đớn do da thịt bị bong tróc giảm bớt rất nhiều, mà da bị bong ra có thể nhanh chóng chữa trị, đồng thời, tốc độ biến hóa rèn luyện màng da cũng càng lúc càng nhanh.

Ngắn ngủi bảy ngày, màng da toàn thân hắn trở nên cứng cáp hơn, một quyền đánh lên cành cây, vỏ cây cứng rắn lập tức bị đánh nát, đồng thời, nắm tay hắn cũng không cảm giác được đau đớn!

Màng da như đồng, ra quyền như thép!

Hắn luyện da tựa hồ lập tức thành công!

Đồng thời, lực đạo luyện Bôn Lôi Quyền lại có thể đánh một lần hoàn chỉnh, thân thể chỉ cảm giác một chút đau nhức.

Thể chất của hắn, màng da, khí lực, tinh thần, tựa hồ cũng tăng cường không ít.

Quyển bí tịch kia đã nói, luyện da cần nội công tâm pháp phối thêm ngoại lực va chạm, và dược vật ngâm, mới tăng gấp rưỡi.

Xem ra, giọt chất lỏng màu lam đậm kia, có thể làm dược vật luyện da!

Đối với Lạc Thanh Chu mà nói, niềm vui ngoài ý muốn này đúng là khiến hắn cảm thấy phấn chấn và kích động.

Đương nhiên, bảy ngày này, hắn ngoại trừ tu luyện cùng nghiên cứu chất lỏng ra, mỗi lúc trời tối đều sẽ đúng hạn đi thỉnh an Tần đại tiểu thư.

Đối phương vẫn không để ý tới hắn.

Nhưng mà không quan trọng.

Hắn bây giờ một lòng tu luyện, tâm không chướng ngại.

Qua hơn mười ngày là tới kỳ hạn tân hôn một tháng, hắn còn phải ra khỏi thành một chuyến, đi viếng mộ mẫu thân, nói chuyện hắn thành thân cho mẫu thân.

Hi vọng mẫu thân trên trời có linh thiêng, có thể an nghỉ, đồng thời phù hộ hắn tu luyện có thành tựu, phù hộ hắn sang năm tỷ thí chiêu sinh Long Hổ học viện khiến Lạc Ngọc cùng Đại phu nhân, và đám người Lạc gia nhận được báo ứng thích đáng!

Hi vọng đến lúc đó, mẫu thân có thể ở trên trời tận mắt thấy vị Đại phu nhân kia lửa giận công tâm, bộ dáng thống khổ!

"Oanh!".

"Oanh! Oanh! Oanh!".

Mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều chiếu rọi.

Rừng trúc trong Nguyệt Dạ Thính Vũ, Lạc Thanh Chu trần trụi mồ hôi đầm đìa đang luyện Bôn Lôi Quyền, đánh tới cuối cùng, trên nắm tay ẩn ẩn xuất hiện một tia phong lôi.

Bốn phía lá trúc rơi xuống, bay lả tả.

Trên mặt đất từng mảnh từng mảnh lá trúc khô héo theo vòng khí lưu phía dưới xoáy quanh theo cước bộ của hắn.

"Oanh!"

Lạc Thanh Chu đánh ra một quyền, đánh lên một cây đại thụ bên cạnh.

Vỏ cây đã nát bấy, đột nhiên chấn động, dưới vỏ cây chất gỗ màu trắng như ẩn như hiện "Két" một tiếng, nứt ra mấy khe hở.

Một quyền này nếu là đánh lên người bình thường, tuyệt đối là xương cốt đứt gãy, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

Lạc Thanh Chu thu công, rất hài lòng với tiến độ tu luyện hiện tại.

Hắn cuối cùng cũng có thể tự hào nói với mình, hắn không còn là thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, ngay cả một thùng nước đều xách không nổi!

Sắc trời đã tối.

Đơn giản tắm rửa sạch sẽ trong hồ nước một chút, hắn mặc quần áo, rời khỏi nơi này.

Sau khi hắn rời đi không lâu sau, trên cành cây đại thụ nào đó trong rừng trúc, chỗ vừa mới bị hắn nện một quyền, vỏ cây vẫn như cũ bong ra từng sợi, nhưng bề mặt thịt gỗ bên trong lại biến cháy đen...

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp đang xếp quần áo, thấy hắn trở về, vội vàng nói:

- Công tử, xế chiều hôm nay nô tỳ đụng phải nha hoàn Châu nhi của Nhị tiểu thư. Châu nhi để nô tỳ trở về nói cho công tử một tiếng, đêm nay Nhị tiểu thư hẹn bằng hữu, muốn đi Thưởng Nguyệt lâu, muốn mời công tử cùng đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK