• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt quỷ kia ở tại nơi đó, không nhúc nhích, biểu lộ trên mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào, con mắt cũng không nháy mắt một cái, mà lại sau lưng cũng không thân thể gì.

Tựa hồ chỉ có khuôn mặt, lẻ loi trơ trọi đứng tại nơi đó.

Điểm khả nghi trong lòng hắn mọc thành bụi, vừa cẩn thận nhìn một hồi, sau đó trồi lên trên mặt nước, nói với Tiểu Điệp run lẩy bẩy bên cạnh:

- Đừng sợ, không phải quái vật, ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút liền về.

Không đợi tiểu nha đầu đáp lời, hắn lại lập tức chìm vào đáy nước, bơi đi.

Từ khi tu luyện nội công tâm pháp kia, thời gian hắn hiện tại nín thở trọn vẹn có thể đạt tới hơn hai mươi phút, dưới đáy nước có thể đi tới tự do, không cần bổ sung không khí.

Hắn ở trong đáy nước nhanh chóng bơi đi.

Càng đến chỗ gần, hắn càng ngày càng phát hiện tấm mặt quỷ kia là vật chết, cũng không có sinh cơ gì, càng không có khả năng là một quái vật.

Chờ hắn bơi đến gần đó, sau khi thấy rõ bộ dáng mặt quỷ kia, lập tức dở khóc dở cười.

Cái này đích xác là một gương mặt quỷ, bất quá chỉ một mặt nạ quỷ sinh động như thật màu lục mà thôi.

Về phần nó tán phát ra chút lục quang thì là bởi vì phía dưới nó có một gương đồng nhỏ, phản xạ ánh trăng chiếu xuống hồ nước, chiếu vào trong nó.

Lạc Thanh Chu đưa tay cầm mặt nạ quỷ lên.

Mặt nạ này không biết do vật liệu nào chế thành, mỏng nhẹ mềm mại, có chút trong suốt, sờ ở trong tay rất dễ chịu, tựa hồ có thể hoàn toàn dán ở trên mặt.

Nước hồ ấm áp, mặt nạ này không biết ngâm bao lâu dưới đáy nước, không có nửa điểm hư hao.

Lạc Thanh Chu dùng sức bóp một chút, lại lôi kéo mấy lần, không ngờ lại vẫn như cũ rất cứng, không có chút vết tích vỡ tan.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía gương đồng có một nửa vùi sâu vào nước bùn, đưa tay nhặt lên.

Gương đồng hình bầu dục, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, trên khung kính khắc rõ một vài hoa văn cổ quái.

Phía trên nhất khung kính, một mặt điêu khắc một vòng ngân nguyệt, một mặt điêu khắc một vành mặt trời, lại có hai mặt kính.

Lạc Thanh Chu sợ Tiểu Điệp lo lắng, không còn dám nhìn nhiều, lập tức cầm gương đồng cùng mặt nạ nổi lên mặt nước, bơi về.

Tiểu Điệp thấy hắn bình yên nổi lên mặt nước, lập tức vui đến phát khóc.

Lạc Thanh Chu bơi đi, giơ lên gương đồng cùng mặt nạ trong tay an ủi:

- Tiểu Điệp, không phải quái vật, là một cái mặt nạ và tấm gương, tấm gương phản xạ ánh trăng chiếu vào trên mặt nạ, ngươi mới nhìn giống như quái vật.

Tiểu Điệp nhìn xem mặt nạ quỷ trong tay hắn, vẫn như cũ có chút sợ hãi:

- Công tử, nhanh vứt đi, thật buồn nôn...

Lạc Thanh Chu đưa mặt nạ quỷ vào trong nước rửa một, lại vuốt ve xé rách một chút, nói:

- Chất liệu mặt nạ này nhìn qua không tầm thường, ta trước mang về nhìn xem. Cho dù muốn ném, cũng không thể ném ở nơi này, dù sao chúng ta lần sau còn muốn đến tắm rửa, đến lúc đó nó cũng lại hù ngươi.

Nói xong, giơ tay lên, trực tiếp ném tới trên bờ.

- Còn mặt gương đồng nhỏ này, nhìn xem thật đáng yêu.

Lạc Thanh Chu đem gương đồng trong tay rửa sạch một chút, cầm lên chiếu chiếu vào mình, đột nhiên phát hiện mình trong gương trong nước rất sáng.

Nơi này là nơi hẻo lánh, rõ ràng không có ánh trăng.

Hắn vừa cẩn thận chiếu chiếu, trong gương chiếu rọi ra gương mặt rõ ràng có cường độ ánh sáng khác biệt với gương mặt hắn trong hiện thực, sáng hơn không ít.

- A, kỳ quái.

Hắn sửng sốt một chút, lại tiến đến trước mặt Tiểu Điệp, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái.

Tiểu Điệp trong gương, tia sáng trên mặt rõ ràng cũng sáng hơn một chút.

Lạc Thanh Chu bên cạnh nhìn nàng chằm chằm một hồi, một hồi lại nhìn nàng trong gương, phát hiện tấm gương này có gì đó quái lạ.

Hắn đột nhiên lật qua mặt khác của tấm gương, dùng mặt khác lại chiếu vào Tiểu Điệp, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiểu Điệp trong một mặt khác của tấm gương không ngờ lại đen hơn Tiểu Điệp trong hiện thực rất nhiều, thậm chí có loại cảm giác âm trầm hắc ám.

Hắn vội vàng chiếu về phía mặt mình.

Hắn trong gương đột nhiên cũng trở nên âm u.

Nhìn kỹ lại có loại cảm giác âm trầm làm cho người rùng mình.

- Công tử, tấm gương này thật kỳ quái.

Tiểu Điệp một mặt hiếu kỳ, cũng không suy nghĩ nhiều.

Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận quan sát một chút hai mặt của gương đồng, rốt cục phát hiện một chút mánh khóe.


Mặt kính chiếu mặt bọn hắn rất sáng, điêu khắc chính là một vành mặt trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK