-
“Đã có vài manh mối rồi.” Nam Ngự nói đơn giản.
-
“Vậy tốt đấy, tôi vẫn đang nghĩ cuối cùng cậu sẽ trả ơn người ta thế nào, vốn còn đang mong chờ cậu lấy thân báo đáp, nhưng không ngờ cậu đã bán mình mất rồi.” Lúc này Lâm Trạch lại bật cười.
-
Nam Ngự hoàn toàn phớt lờ lời trêu chọc không biết xấu hổ của Lâm Trạch.
-
Lâm Trạch tự rước lấy nhục, vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng lúc nhìn xe lăn dưới người Nam Ngự, mắt anh ta không khỏi lóe lên: “Ờm... Nam Ngự, cậu nói với chị dâu chuyện chân cậu chưa?”
-
Vốn dĩ Nam Ngự đã bắt đầu đọc báo cáo do phòng tài vụ vừa giao đến, nghe thấy câu hỏi anh ta, tay đang lăn chuột của anh khựng lại.
-
“Chưa.” Một lúc sau, anh thấp giọng nói.
-
Lâm Trạch khẽ cau mày: “Nam Ngự, không phải tôi nói cậu chứ, bất kể mục đích cậu kết hôn với chị dâu là gì, nhưng đã là vợ chồng rồi thì cậu còn định giấu mãi à? Hay là...”
-
Nói đến đây, Lâm Trạch khựng lại, nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: “Hay là cậu cũng nên thử xem, có thể chấp nhận chị dâu mới này không, cậu cũng không thể cả đời sống trong bóng đen của quá khứ được đúng không.”
-
Anh ta quá hiểu tính cách của Nam Ngự, mặc dù bên ngoài bảo là lấy vợ để đối phó với ông cụ trong nhà, nhưng nếu đối phương không phải người anh thật sự thích thì anh không thể chấp nhận kết hôn sống chung đâu.
-
Nam Ngự im lặng không đáp lời Lâm Trạch, nhanh chóng đọc xong báo cáo, sau đó mới thấp giọng thốt ra một câu.
-
“Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó yêu thêm lần nữa.”
-
Lâm Trạch sững sờ.
-
Anh ta nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Nam Ngự, đáy mắt toát lên vẻ không nỡ.
-
Vụ tai nạn mười năm trước là cơn ác mộng của tất cả bọn họ.
-
Mọi người đều cho rằng, thứ Nam Ngự mất đi trong vụ tai nạn đó là đôi chân của anh.
-
Nhưng thực ra họ đều sai rồi.
-
Thứ Nam Ngự mất đi trong vụ tai nạn đó không phải đôi chân mà là trái tim.
-
...
-
Ngũ Vận Uyển tan làm về đến nhà thì thấy chú Vương và thím Trương kéo vali đi vào phòng khách.
-
“Thím Trương, chú Vương, hai người...”
-
“Mợ chủ, ngày mai con trai chúng tôi kết hôn, chúng tôi phải đi tham dự hôn lễ của thằng bé.” Thím Trương hiền từ nói.
-
“Vậy à, chúc mừng chú thím nhé.” Ngũ Vận Uyển hỏi: “Đám cưới mấy ngày ạ?”
-
“Tiệc rượu đặt ở thành phố S, tối mai là quay lại.” Thím Trương cười dịu dàng, nhưng lúc ánh mắt dời đến chỗ Nam Ngự thì lại hơi lo lắng, “Chỉ là trong nhà không có người, ngày mai không ai chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ.”
-
Ngũ Vận Uyển hơi cạn lời.
-
Quả nhiên là người giàu có, chỉ một bữa sáng thôi mà phải thuê riêng một người đến sao?
-
“Không sao.” Nam Ngự lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ lung tung của Ngũ Vận Uyển: “Ngũ Vận Uyển, chắc em biết nấu cơm nhỉ?”
-
“Hả?” Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không kịp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Nam Ngự: “Tôi... Tôi biết.”
-
Ngũ Vận Uyển vừa đáp xong, nhớ đến bữa sáng hôm nay thím Trương làm, cô không hỏi bổ sung thêm hai chữ: “Một chút...”
-
Đáy mắt Nam Ngự lóe lên ý cười rồi biến mất.
-
“Một chút là đủ rồi.” Anh thấp giọng nói.
-
Sáng sớm hôm sau.
-
Ngũ Vận Uyển đặc biệt dậy sớm một tiếng, cuối cùng cũng khổ sổ nấu ra được bữa sáng có thể tạm chấp nhận được.
-
Cô đang định đi gọi Nam Ngự xuống, ra khỏi bếp thì thấy Nam Ngự ra khỏi thang máy.
-
“Em có pin không?”
-
Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này mới nhận ra trong tay Nam Ngự là dao cạo bằng điện.
-
Ngũ Vận Uyển nhận lấy nhìn rồi nói: “Cần pin cúc áo, trong nhà không có sao?”
-
“Không có.”
-
Ngũ Vận Uyển liếc mắt nhìn Nam Ngự, cằm anh đã có râu rồi, đúng là cần phải cạo: “Gần đây có cửa hàng tiện lợi hay siêu thị gì đó không?”
-
“Không có.”
-
Ngũ Vận Uyển sửng sốt: “Không có gì hết?”
-
Nam Ngự lắc đầu.
-
Ngũ Vận Uyển bỗng chốc muốn quỳ lạy cuộc sống của người giàu.
-
“Vậy giờ làm sao?” Ngũ Vận Uyển hơi bất lực: “Hay là anh bảo trợ lý của anh mua đến đi?”
-
“Cậu ấy đang trên đường rồi, hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, sợ là không kịp.” Nam Ngự khẽ cau mày: “Tôi hỏi chú Vương, ông ấy có dao cạo mới nhưng không phải dao cạo điện, tôi không biết dùng cho lắm.”
-
Ngũ Vận Uyển sững sờ chốc lát, lúc này mới hiểu Nam Ngự tìm mình làm gì, anh muốn cô giúp anh cạo râu?
-
“Ở đâu?” Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy Nam Ngự thế này hơi đáng yêu, cô mím môi: “Tôi biết dùng, tôi cạo giúp anh.”
-
“Trong tủ đựng đồ.”
-
Ngũ Vận Uyển nhanh chóng tìm được dao cạo, là kiểu cũ nhất, phải dùng kèm với bọt cạo râu. Ngũ Vận Uyển bôi bọt cạo râu xung quanh cằm Nam Ngự rồi cẩn thận cạo cho anh.
-
Bỗng chốc, khoảng cách giữa Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển kéo lại gần, thậm chí hơi thở của Ngũ Vận Uyển còn phả lên gò má Nam Ngự.
-
Nam Ngự hơi ngước mắt, có thể nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Ngũ Vận Uyển, thậm chí còn có thể nhìn thấy lông tơ trên làn da trắng nõn của cô, trông như quả đào mật vậy.
-
“Sao vậy?” Dường như chú ý đến ánh mắt của Nam Ngự, thần kinh vốn đang căng chặt của Ngũ Vận Uyển đột nhiên căng thẳng hơn: “Tôi không cạo rách da anh chứ.”
-
“Không có.” Nam Ngự lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Chỉ cảm thấy em thế này giống như thật sự là vợ tôi.”
-
Ngũ Vận Uyển sững sờ, sau đó hai má hơi nóng lên.
-
Rõ ràng họ là vợ chồng thật sự, Nam Ngự lại dùng từ ‘giống như’.
-
Chứng tỏ anh cũng như mình, hoàn toàn không có cảm giác chân thực về cuộc hôn nhân này.
-
“Xong rồi.” Ngũ Vận Uyển nhanh chóng cạo râu cho Nam Ngự xong, cẩn thận lau sạch bọt rồi nhìn hai cái, cô không hỏi cong khóe miệng: “Rất sạch sẽ.”
-
“Cảm ơn.” Nam Ngự nhàn nhạt nói, sau đó lăn xe lăn đến bên bàn ăn cơm.
-
Vì vừa rồi tiếp xúc thân mật như vậy nên lúc ăn cơm hai người hơi ngượng ngùng, thậm chí Ngũ Vận Uyển còn quên hỏi Nam Ngự có hài lòng với tay nghề của mình không.
-
Ăn xong thì Dương Tá đến, hôm nay Nam Ngự đi vội nên không thể đưa Ngũ Vận Uyển đến ga tàu điện được, Ngũ Vận Uyển tự mình gọi một chiếc xe rồi đi thẳng đến tòa soạn.
-
Đến tòa soạn, Ngũ Vận Uyển phát hiện không khí vui mừng khác với hôm qua, bầu không khí hơi căng thẳng, Ngũ Vận Uyển kéo Hiểu Mai, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
-
“Chị Vận Uyển, chị chưa đọc mail hôm nay à? Hôm qua tòa soạn của chúng ta bị thu mua rồi, các giám đốc cấp cao đều đổi hết!” Hiểu Hai trợn tròn mắt.
-
Ngũ Vận Uyển lập tức sững sờ.
-
Mặc dù tòa soạn của họ chẳng lớn bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng là tạp chí lâu năm, sao đột nhiên lại bị thu mua?
-
Cô còn chưa kịp phản ứng thì nghe đồng nghiệp ở bên cửa xôn xao.
-
“Đến rồi đến rồi! Tổng biên tập mới đến rồi!”
-
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu thì thấy một bóng người cao gầy đi vào tòa soạn với một nhóm người vây quanh.
-
Lúc nhìn thấy khuôn mặt của người đó, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy mình như bị người ta giáng một gậy vào đầu, máu trong người như đông cứng lại.