Ngay lúc Ngũ Vận Uyển chìm trong lo lắng, sau lưng vang lên giọng nói trầm khàn. Sau đó, người cô nhẹ bẫng, khi hoàn hồn cô thấy mình đã ngồi trên chân Nam Ngự.
“Nam Ngự...” Ngũ Vận Uyển ngỡ ngàng.
Nam Ngự thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, tay chân lạnh ngắt thì trái tim như bị thứ gì đó đâm vào. Anh lau nước mắt trên khóe mi cô, thì thầm: “Đừng sợ, tối ở đây chờ với em”
Một câu nói đơn giản nhưng chắc nịch và ấm áp, khiến Ngũ Vận Uyển không còn hốt hoảng.
Cô chợt cảm thấy quá mệt mỏi, không ngang ngạnh với Nam Ngự nữa mà chỉ gật đầu, cuộn mình trong lồng ngực của anh, ngẩn ngơ nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn biểu thị cuộc giải phẫu vẫn chưa kết thúc.
Nam Ngự cảm giác được cơ thể mềm mại trong lòng dựa vào mình, hương thơm đặc biệt của cô gái thoang thoảng trước mũi, trái tim sắt đá suốt mười năm qua của anh chợt lơi lỏng.
Không biết qua bao lâu, Ngũ Vận Uyển rốt cuộc thấy đèn chuyển sang màu đó.
Cô lập tức vùng khỏi ngực Nam Ngự, chạy đến trước cửa phòng giải phẫu rồi nhìn các bác sĩ và y tá phờ phạc đi ra.
“Bác sĩ, mẹ, mẹ tôi.” Ngũ Vận Uyển lắp bắp hỏi.
Bác sĩ nhìn cô, khẽ cười: “Chúc mừng cô Ngũ, cuộc phẫu thuật rất thành công, có thể ngày mai bà ấy sẽ tỉnh lại”
Mẹ có thể tỉnh lại?
Khoảnh khắc ấy, thần kinh cũng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng. Ngũ Vận Uyển mỉm cười muốn nói lời cảm ơn với bác sĩ nhưng đầu gối mềm oặt, ngã nhào xuống đất.
Nhưng thay vì mặt đất lạnh như băng thì cô lại ngã vào lồng ngực ấm áp, rắn chắc.
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nam Ngự.
Anh kịp thời đẩy xe lăn qua, vững vàng đỡ lấy cô.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Nam Ngự khẽ cười, anh đặt tay
lên đầu Ngũ Vận Uyển xoa mái tóc mềm mại của cô, nói: "Tốt quá”
Chỉ ba chữ đơn giản lại khiến cho nước mắt luôn bị cố kìm nén tràn mi.
Niềm vui sướng và ấm áp trào dâng mãnh liệt, Ngũ Vận Uyển đưa tay ôm cổ Nam Ngự, cười trong nước mắt: “Đúng vậy, tốt quá, tốt quá...”
Lúc ăn tối cùng Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự nhận rất nhiều cuộc gọi công việc.
Cô biết anh đã dành hơn nửa ngày với mình nên chút ngượng, chủ động nói: “Anh về làm việc đi, để tôi trong mẹ là được.”