Mục lục
Tình nồng khó phai - Ngũ Vận Uyển (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngũ Vận Uyển đã đồng ý, bây giờ Nam Ngự cũng không muốn kiềm chế mình nữa, anh lập tức phủ người xuống, đôi môi nóng bỏng rời khỏi đôi môi mềm mại của Ngũ Vận Uyển, từ cổ hôn từng chút xuống dưới, tiến gần đến nơi quan trọng hơn. 

Nhưng lúc này... 

“Không!” 

Ngũ Vận Uyển bỗng hét lên, đẩy Nam Ngự ra. 

Nam Ngự không ngờ Ngũ Vận Uyển đột nhiên chống cự như vậy, bị đẩy ra không kịp đề phòng, anh lui lại vài bước. 

Ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy khuôn mặt đỏ ửng của Ngũ Vận Uyển, đáy mắt ầng ậc nước mang theo vài phần sợ hãi. 

Đột nhiên, Nam Ngự chỉ cảm thấy như bị nước lạnh giới vào đầu, cơn nóng trong người cũng nguội đi. 

Ngũ Vận Uyển nhanh chóng ý thức được hành động của mình rất quá đáng, mặt cô toát lên vẻ áy náy, cẩn thận dè dặt tới gần Nam Ngự:

“Xin lỗi... vừa rồi 

tôi... nhớ đến chuyện hai năm trước...” 

Với Ngũ Vận Uyển mà nói, chuyện hai năm trước là cơn ác mộng đáng sợ. 

Không chỉ vì mất đi thứ quý quá nhất chỉ trong một đêm mà còn là vì đêm đó đã khiến cô thân bại danh liệt. 

Một thời gian rất dài từ đó về sau, thậm chí cô không thể nào đến gần đàn ông được, bắt tay thôi cũng sẽ khiến cô sợ hãi. 

Bây giờ cô đã đỡ hơn rất nhiều, cô cũng đã tưởng rằng mình có thể chấp nhận Nam Ngự. 

Không ngờ, khi thật sự đến bờ vực thì cơ thể cô vẫn phản kháng theo bản năng. 

Thấy ánh mắt Nam Ngự dàn lạnh lùng trở lại, Ngũ Vận Uyển áy náy không thể tả. 

Chắc chắn Nam Ngự sẽ cảm thấy mình đang tỏ vẻ nhỉ? Rõ ràng đã kết hôn rồi, cũng đã đồng ý rồi, đến phút cuối lại từ chối anh thế này. 

Chẳng người đàn ông nào có thể chịu được sự từ chối như vậy đúng không? 

Nghĩ thế, cô cắn răng, cẩn thận dè dặt đến gần Nam Ngự, vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh, muốn châm ngọn lửa của Nam Ngự lần nữa. 

Nhưng Nam Ngự đột nhiên bề ngang cô lên đặt xuống giường. 

Ngũ Vận Uyển tưởng rằng Nam Ngự muốn tiếp tục, cô căng chặt cả người để chuẩn bị, muốn đảm bảo rằng cơ thể mình sẽ không như lần trước nữa, đột nhiên đẩy Nam Ngự ra. 

Nhưng không ngờ cô đợi hồi lâu mà Nam Ngự chẳng làm gì cả, ngược lại còn cầm chăn bông bên cạnh đắp lên người Ngũ Vận Uyển. 

Ngũ Vận Uyển bỗng sững sờ: “Nam Ngự, anh giận à?” 

Nam Ngự ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt bình tĩnh: “Không có” 

“Vậy tại sao anh...” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK