- Ngũ Vận Uyển có cảm giác như trong giây phút đó, tim cô đã loạn nhịp mất rồi.
- Bảo cô đoán?
- Cô đoán cái quái gì bây giờ?
- Mặc dù thầm cảm thấy cạn lời, nhưng ngoài mặt thì cô vẫn phải mỉm cười, lên tiếng: “Tôi đoán, tôi đoán là sếp Nam ưu tú như vậy chắc hẳn là đã kết hôn rồi nhỉ?”
- Hỏi xong, cô hơi chột dạ, không dám nhìn Nam Ngự.
- Nhưng chẳng bao lâu sau cô lại không kiềm lòng được mà hối hận nghĩ.
- Cô chột dạ cái quái gì chứ? Nam Ngự đã giấu thân phận của mình với cô trước mà, sau khi cô vào văn phòng, người giả vờ như không quen biết cô là anh, cô có gì mà phải chột dạ vậy?
- Trong lúc tâm trạng của Ngũ Vận Uyển còn đang thay đổi liên tục thì người đàn ông ngồi trên xe lăn đối diện đã chứng kiến hết mọi nét mặt ấy của cô.
- Nam Ngự không kiềm lòng được mà hơi nhếch mép lên, tạo thành một nụ cười nhẹ khó thấy.
- Anh đã biết trước rằng hôm nay người đến đây phỏng vấn là cô, nói đúng hơn thì vì anh biết rằng chỗ làm việc của cô là tòa soạn Trào Lưu nên anh mới phá lệ mà chấp nhận cuộc phỏng vấn này.
- Cô tưởng rằng hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng thật ra là ba ngày trước, anh đã từng thấy cô đi xem mắt rồi.
- Anh chắc chắn rằng trước kia hai người chưa từng gặp nhau, nhưng anh có cảm giác cô hơi quen mắt, vậy nên anh mới cho người đi điều tra cô.
- Chính vì thế nên lúc sáng nay anh mới gặp cảnh cô bị cho leo cây và bị nhục mạ ở cửa ủy ban.
- Nhớ đến thông tin về cô, Nam Ngự đã chủ động tiến lên rồi đề nghị kết hôn.
- Vừa nãy anh hỏi lại cô vấn đề này cũng chỉ vì muốn trêu cô một chút, nào ngờ phản ứng của cô lại căng thẳng đến mức đó, vẻ mặt ngại ngùng này khác hẳn với những gì mà anh đã điều tra được về quá khứ và thân phận của cô.
- Nam Ngự thầm đổi ý, rất bình tĩnh đáp: “Ừ, tôi đã kết hôn rồi, mới được mấy hôm thôi.”
- Lúc nói đến chữ “mấy hôm thôi”, anh cố ý kéo dài ra, sau đó nhìn liếc về phía Ngũ Vận Uyển, khiến tim cô đập rộn lên.
- Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp nói tiếp thì Hiểu Mai ngồi cạnh đã “ồ” lên một tiếng.
- “Sếp Nam đã kết hôn rồi ạ? Nếu các nữ độc giả của chúng tôi đọc được tin này thì chắc sẽ tan nát cõi lòng mất.” Hiểu Mai đau lòng lên tiếng, sau đó không kiềm lòng được mà hỏi với vẻ bà tám: “Không biết vợ sếp Nam là người như thế nào vậy? Có phải là cô chiêu của gia tộc nào đó không?”
- “Hiểu Mai!” Ngũ Vận Uyển vội vàng kéo tay Hiểu Mai, đây là câu hỏi nằm ngoài bản thảo mà các cô đã bàn bạc với nhau, với cả, đây là câu hỏi quá riêng tư, hỏi ra có vẻ như hơi vô duyên.
- Nhưng cũng may là Nam Ngự cũng không tức giận, anh chỉ cười nhẹ một cái, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Hiểu Mai.
- “Được rồi, chúng tôi đã hỏi khá nhiều câu hỏi liên quan đến đời tư của sếp Nam rồi, tiếp theo thì tôi sẽ hỏi anh vài câu liên quan đến công việc nhé.” Ngũ Vận Uyển không muốn nói thêm về chuyện kết hôn của anh nữa, cô nhanh chóng chuyển chủ đề của cuộc phỏng vấn sang chuyện khác.
- Những câu hỏi tiếp theo đều rất máy móc, cuối cùng thì buổi phỏng vấn cũng kết thúc với nhịp điệu rất an toàn.
- “Tôi rất vui khi được tiếp nhận phỏng vấn của quý tòa soạn.” Lúc tạm biệt lẫn nhau, Nam Ngự lễ phép bắt tay với các cô. Nhưng khi bắt tay với Ngũ Vận Uyển, anh lại dừng lại một giây, sau đó đôi mắt đen nhánh của anh nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay cô, anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhẫn đẹp lắm.”
- Ngũ Vận Uyển lập tức đỏ bừng mặt lên, sau đó cô vội vàng rụt tay lại.
- Sau khi đi ra khỏi văn phòng của Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển mới dần cảm thấy đỡ căng thẳng hơn.
- Hiểu Mai vẫn còn đang bô bô bên cạnh cô: “Trời ạ, em đã được bắt tay với tổng giám đốc tập đoàn Ngự Diệu đấy! Em quyết định là cả tuần tới em sẽ không rửa tay nữa!”
- Ngũ Vận Uyển dở khóc dở cười nhìn cô ấy, vừa định mắng cô ấy là đồ mê trai thì cô lại thấy thư ký của Nam Ngự đi về phía mình, còn cầm mấy chiếc hộp khá tinh xảo.
- “Các vị, đây là món quà nhỏ mà tổng giám đốc của chúng tôi đã chuẩn bị cho các phóng viên của tòa soạn Trào Lưu, mong các vị nhận cho.”
- Sau khi nhận lấy chiếc hộp được đóng gói kỹ càng, Hiểu Mai lại càng hưng phấn hơn: “Trời đất ơi, lại còn có quà, sếp Nam này tinh tế thật đấy.”
- Nói xong, Hiểu Mai sốt ruột mở hộp ra, thấy bên trong là một chiếc khăn lụa của Chanel.
- “Trời ơi, không hổ là tổng giám đốc của công ty lớn, hào phóng quá!” Hiểu Mai kích động, ríu rít nói: “Hoa văn và màu sắc của khăn chúng ta không giống nhau, chị Vận Uyển, cho em xem xem khăn của chị màu gì đi nào!”
- Ngũ Vận Uyển không định mở hộp quà ra, nhưng vì Hiểu Mai nhõng nhẽo quá nên cô đành mở hộp luôn.
- Nhưng vào khoảnh khắc mở hộp, sau khi nhìn thấy thứ bên trong hộp, vẻ mặt cô lập tức thay đổi, vội vàng đóng cái hộp lại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK