Mục lục
Tình nồng khó phai - Ngũ Vận Uyển (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là cô từng bước ép tôi đến mức này, đừng trách tôi không khách sáo! 

Cô ta tức giận lấy điện thoại ra, sau khi chắc chắn rằng 

Nam Bá đang tắm thì mới gọi vào một dãy số. 

“Alo” Điện thoại được kết nối, giọng cô ta lạnh tanh: “Tìm ông già năm đó cho tôi, nói với ông ta tôi muốn ông ta giúp tôi một việc. Nếu chịu giúp tôi thì tôi có thể tìm cho ông ta vài cô gái trẻ xinh đẹp, hoàn toàn miễn phí.” 

Sáng sớm hôm sau. 

Lúc Ngũ Vận Uyển tỉnh dậy thì Nam Ngự đã rửa mặt chải đầu xong cả rồi, anh đang đứng trước gương toàn thân, cài cúc áo sơ mi. 

Lúc này, phần lớn cúc áo của anh vẫn chưa cài, lộ ra. lồng ngực trắng trẻo và rắn chắc, đường nét cơ ngực rõ ràng, hoàn hảo như một món đồ thủ công mỹ nghệ. 

Ngũ Vận Uyển không ngờ sáng sớm mình đã có được may mắn rửa mắt như thế, cô hơi ngẩn người. 

Nam Ngự để ý thấy ánh mắt ngẩn ngơ của Ngũ Vận Uyển trong gương, khóe miệng anh không khỏi hơi cong lên khó nhận thấy được, giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao? Em hài lòng không?” 

Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn, cô sững sờ rồi nhận ra, dường như Nam Ngự đang hỏi mình có hài lòng với dáng người của anh không? 

Cô lập tức đỏ mặt, vội rời mắt đi. 

Thấy người phụ nữ luống cuống dời mắt, Nam Ngự nhướng mày, đáy mắt toát lên vẻ không vui. 

Anh cũng không quan tâm đến mấy nút áo chưa cài trước ngực, xoay người đi đến bên giường của Ngũ Vận Uyển, cúi người xuống bóp cằm cô, ép cô nhìn mình lần nữa. 

“Ngũ Vận Uyển, muốn nhìn thì cứ nhìn, tôi đâu có thu tiền của em” Giọng nói Nam Ngự trầm thấp và quyến rũ. 

Ngũ Vận Uyển mở mắt tròn xoe. 

Là ảo giác của cô à? Sao cô cảm thấy người đàn ông Nam Ngự này nói chuyện ngày càng không biết xấu hổ nhỉ? 

So ra thì da mặt Ngũ Vận Uyển không dày như Nam Ngự, nhìn lồng ngực rắn chắc của anh hơi lộ ra trước mắt, mặt cô càng đỏ hơn. 

Cô sợ Nam Ngự nhìn ra sự căng thẳng của mình nên chỉ có qua quýt thể chuyển đề tài: “À thì... Anh nói xem, liệu ông nội anh có biết tối qua chúng ta không làm chuyện kia không?” 

Nam Ngự nhướng mày, cơ thể lại cúi thấp hơn: “Có lẽ vậy, thế thì sao?” 

“Thế thì... thế thì liệu chúng ta có bị mắng không.” Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy khiến Ngũ Vận Uyển luống cuống, cô nói mà không suy nghĩ gì. 

Nam Ngự càng nhướng mày cao hơn: “Ngũ Vận Uyển, em đang nói bóng gió với tôi đấy à?” 

Ngũ Vận Uyển sững người, lúc phản ứng lại thì cô chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình cho rồi. 

Cô ngốc thật, khi không lại nhắc đến cái này làm gì chứ! 

“Tôi.. tôi không có ý này...” Cô hoảng hốt nói, sợ Nam Ngự hiểu lầm. 

“Không có ý này? Vậy ý em là thế nào?” Nam Ngự khẽ cười, lúc nói, hơi thở phả lên chóp mũi Ngũ Vận Uyển: “Lẽ nào em không biết, buổi sáng là lúc đàn ông có nhu cầu nhất?” 

Bây giờ mặt Ngũ Vận Uyển đã đỏ như cà chua, cô nói càng lắp bắp: “Tôi... tôi thật sự không...” 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK