Lẽ nào báo cáo có vấn đề gì? Nhưng đâu có, lợi nhuận cũng tăng mấy phần trăm mà?
Trưởng phòng vừa lau mồ hôi vừa báo cáo nốt nội dung cuối cùng, sau đó thận trọng hỏi Nam Ngự: “Sếp Nam, xin hỏi... có vấn đề gì sao ạ?”
Im lặng.
Nam Ngự dường như hoàn toàn không nghe trưởng phòng báo cáo, anh chỉ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào màn hình điện thoại trên bàn.
Trên điện thoại là dòng tin nhắn của Ngũ Vận Uyển.
“Nam Ngự, tối về nhà mình ở rồi, tiện chăm sóc mẹ tôi ra viện”
Nội dung đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng lại khiến ngọn lửa trong lòng Nam Ngự cháy lên hừng hực.
Nhà mình?
Nhà có lẽ nào không phải ngôi nhà cô sống cùng anh?
Người phụ nữ này thật biết cách chọc giận anh!
Sự im lặng của Nam Ngự khiến những người có mặt hoảng sợ, trưởng phòng của mỗi bộ phận đang ngồi ở đây có ai không xuất sắc, nhưng lúc này họ đều sợ hãi nhìn Nam Ngự, sợ anh không hài lòng với kết quả quý này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi mọi người cảm thấy lưng sắp ướt đẫm cuối cùng Nam Ngự cũng ngẩng đầu.
Mọi người đều cho rằng anh sẽ nhận xét về lợi nhuận quý này, nhưng không ngờ anh chỉ nói: “Cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây, ngày mai tiếp tục”.
Nói xong anh không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, lăn bánh xe lăn rời khỏi phòng họp.
Ngay cả Dương Tá cũng sững sờ, ngây người mất mấy giây rồi mới vội vàng đuổi theo.
“Cậu Nam” Anh ấy nhanh chóng đuổi kịp Nam Ngự:
“Đã xảy ra chuyện gì lớn sao? Nhà máy hạt nhân của chúng ta ở Nhật bị động đất? Hay là bên phía nhà máy điện ở Mỹ gặp bão?”
Trong tiềm thức của anh ấy, Nam Ngự sẽ không kết thúc cuộc họp giữa chừng, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn.
Nhưng không ngờ Nam Ngự đột ngột dừng xe lăn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh ấy: “Dương Tá, tra cho tôi địa chỉ nhà mẹ đẻ Ngũ Vận Uyển ở đâu?”