Lúc này Ngũ Vận Uyển mới nhớ ra, trưa hôm qua đi gấp quá, cô quên mất hai bát cơm chiên vốn dĩ cô làm cho bữa trưa ở nhà, còn chưa ăn được miếng nào.
Có lẽ tôi qua sau khi Nam Ngự về đã ăn hết một bát rồi để bát còn lại vào tủ lạnh.
Ngũ Vận Uyển lại càng ngại hơn, kiễng chân cố với phần cơm chiên trong tay Nam Ngự: “Hôm qua không có ai ở nhà. Hôm nay tôi về rồi, tôi sẽ làm món mới cho anh."
Nhìn cái vẻ gấp gáp giơ tay của Ngũ Vận Uyển, môi mỏng của Nam Ngự khẽ mím, tay vẫn giơ cao nhưng đầu hơi cúi xuống, vừa vặn chắn trước mặt Ngũ Vận Uyển đang chật vật ngẩng đầu.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang sát gần, Ngũ Vận Uyển hoảng sợ, mũi chân mất thăng bằng loạng choạng. May Nam Ngự nhanh tay giữ được eo thon của cô, đỡ cô vững vàng.
“Cẩn thận” Nam Ngự thấp giọng nói: “Không cần nấu nữa. Tôi rất thích cơm chiến em làm”
Một câu nói hết sức bình thường, nhưng không hiểu sao khi giọng nói trầm ẩm và gợi cảm của Nam Ngự thốt lên, Ngũ Vận Uyển không khống chế được mà đỏ mặt.
“Nếu anh muốn ăn cơm chiên... Tôi lại nấu một phần cho anh” Cô sợ Nam Ngự thấy mình căng thẳng nên vội vàng cúi đầu: "Ăn đồ thừa không tốt cho sức khỏe”.
“Thỉnh thoảng thôi mà.” Nam Ngự chậm rãi buông eo Ngũ Vận Uyển ra, cho cơm chiên vào lò vi sóng: “Tôi không muốn lãng phí đồ ăn em làm”
Ngũ Vận Uyển không nói lại được Nam Ngự, trơ mắt nhìn anh hâm nóng cơm chiên, rồi bắt đầu ăn một cách nghiêm túc.
Tướng ăn của Nam Ngự rất đẹp, dù chỉ là món cơm chiên đơn giản nhưng anh vẫn ăn rất chậm rãi, như đang ăn món ăn ba sao Michelin vậy.
“Cái đó..” Khi Nam Ngự đang ăn cơm, Ngũ Vận Uyển ngồi xuống đối diện với anh, liên tục xoắn tay, do dự mãi rồi nói: "Tiền phẫu thuật và tiền thuốc men của mẹ tôi lần này đều do anh trả hộ. Hôm nay tôi đã hỏi bác sĩ, tổng là sáu mươi nghìn, tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh."
Nam Ngự vốn đang nghiêm túc ăn cơm nghe Ngũ Vận Uyển nói thế ánh mắt anh thoáng cái lạnh đi.
“Ngũ Vận Uyển.” Anh bình thản nuốt cơm trong miệng, khẽ nói: “Em không nhớ hôm qua đã hứa với tôi những gì sao?
“Hôm qua?” Ngũ Vận Uyển sửng sốt một lúc mới hiểu ra: “Ý anh là, tôi hứa với anh nếu có việc sẽ nhờ anh giúp đỡ?”
“Đúng vậy” Nam Ngự nhìn thẳng Ngũ Vận Uyển: “Tôi còn tưởng giữa chúng ta đã không còn xa cách như vậy.”
Ánh mắt Nam Ngự rất sắc bén, có cảm giác nhìn thấy tất cả mọi chuyện, Ngũ Vận Uyển ngượng ngùng nhắm mắt lại: "Không phải tôi với anh xa cách, chỉ là... Tôi thật sự không thích mắc nợ người khác."
Nói tới đây, Ngũ Vận Uyển bướng bỉnh cắn môi.
Đúng vậy, dù bây giờ cô với Nam Ngự là bạn nhưng cô không thể chịu được chuyện mắc nợ người khác.
Thấy được sự mạnh mẽ trong mắt Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự nuốt lời định nói xuống.
“Nếu em muốn trả tôi” Ánh mắt anh rơi xuống món cơm chiên nhà làm, Nam Ngự đột ngột thay đổi chủ kiến: “Không cần trả tiền. Em biết tôi không thiếu tiền mà, nhưng có thể trả bằng những thứ khác cho tôi"