Gì cơ? Ngay cả Dương Tá cũng bắt đầu xét hỏi anh, thì ra họ đã coi anh là kẻ tình nghi từ lâu rồi, công bằng ở đâu?
Quý Tương Như đáp: “Chiếc khăn lụa này rất giống với cái của tôi, chữ J chỉ có thể là chữ “Quý ư? Biết đâu là Kiến, Thư, Kiệt, Giang, Cúc... Chữ Hán của Trung Quốc
phong phú biết bao! Một chữ J không thể nói lên được điều gì?
Nam Ngự thấp giọng quở trách Quý Tương Như: “Cậu đừng ngụy biện, cậu biết tôi không chỉ có khả năng đóng cửa xưởng lụa của cậu dễ dàng, xưởng lụa không phải của cậu nữa cậu có biết nó có thể của ai không?”
Đã lâu không thấy Nam Ngự nghiêm túc và quan tâm một người phụ nữ như vậy, Quý Tương Như không khỏi cảm khái.
Nam Ngự trước đây không cần đeo mặt nạ để sống, không cần dùng xe lăn che giấu năng lực của mình. Anh vui vẻ, hạnh phúc, chính thời gian và sự trải nghiệm đã thay đổi anh.
Bây giờ Ngũ Vận Uyển bước vào cuộc sống của Nam Ngự, anh cũng trở nên sống động hơn.
Nam Ngự coi trọng Ngũ Vận Uyển như thế, vì tình nghĩa anh em, Quý Tương Như cũng chắc chắn sẽ trả lời thành thật và hết sức giúp đỡ.
Quý Tương Như trả lời anh: “Tôi nhiều khăn lụa lắm, năm nào cũng tặng cho rất nhiều bạn bè và một số khách hàng quan trọng, nhưng người được tặng đều là những người bạn thân thiết, có quan hệ khá tốt với tôi. Về chiếc khăn lụa hai năm trước, cậu để tôi về suy nghĩ và điều tra lại đã.
Nam Ngự, cậu yên tâm, việc của cậu cũng là việc của tôi. Tôi nhất định sẽ điều tra và làm rõ chuyện khăn lụa giúp cậu!”
Quý Tương Như hùng hổ rời khỏi phòng làm việc, anh ấy sợ Nam Ngự và Dương Tá lật lọng rồi giở trò với mình tiếp, ba mươi sáu kế, chạy vẫn hơn hết. Nhưng anh ấy chắc chắn sẽ làm được chuyện đã đồng ý với Nam Ngự.
Lời Quý Tương Như nói khiến Nam Ngự trầm tư suy nghĩ.
Như Quý Tương Như đã nói, hầu hết bạn bè của cậu ta đều là những người thân thiết, còn có một số bạn hàng hợp tác lâu năm, lẽ nào người đàn ông bắt nạt Ngũ Vận Uyển năm đó là một trong số những người này?