-
Ngũ Vận Uyển chưa kịp phản ứng, bỗng nghe tiếng kinh hô, ngẩng đầu thì thấy Khương Linh hốt hoảng chạy đến.
-
Khương Linh là vợ của ba cô, cũng là mẹ của Lâm Tiểu Như nhưng không phải mẹ của cô.
-
Bây giờ mẹ cô đang ở bệnh viện, chỉ có thể nhờ thuốc để duy trì mạng sống.
-
Khương Linh vội đỡ Lâm Tiểu Như dưới đất lên, Nam Bá cũng đến, nhìn bộ dạng nhếch nhác và hốc mắt đỏ hoe của cô ta, đáy mắt anh ta giận dữ: "Ngũ Vận Uyển, cô đang làm gì vậy!"
-
Khác với Lâm Tiểu Như yếu ớt, dù Ngũ Vận Uyển bị hắt rượu trông rất nhếch nhác nhưng vẫn kiên cường: "Cô ta nói khích tôi, tôi bất cẩn đẩy cô ta một cái, xin lỗi."
-
"Bất cần?" Giọng Khương Linh cao vút, liếc Ngũ Vận Uyển đầy trách móc: "Cái gì mà bất cẩn? Tôi thấy cô cố ý thì có! Cô ghen tị với Tiểu Như nhà tôi gả được vào gia đình giàu có nên muốn làm hại con bé, để con bé gặp chuyện ngay trước hôn lễ! Sao lại có người chị độc ác như cô!"
-
"Dì Khương, dì suy nghĩ nhiều quá rồi đó. Tại sao tôi phải ghen tị với Lâm Tiểu Như?"
-
"Từ nhỏ cô đã ghen tị với Tiểu Như rồi, cô đừng nghĩ tôi không biết!" Giọng Khương Linh càng chói tai hơn, "Làm sai mà cứ không chịu thừa nhận, đúng là mẹ nào con nấy, cô vô liêm sỉ giống hệt người mẹ hồ ly tinh của cô!"
-
Cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng phẫn nộ.
-
"Khương Linh!" Giọng cô lạnh lùng, "Tôi cảnh cáo dì, dì có thể nói tôi, tôi còn nể tình dì là người lớn, không so đo với dì nhưng nếu dì nói mẹ tôi, dì đừng trách tôi không khách sáo!"
-
Mắt Ngũ Vận Uyển đỏ rực làm Khương Linh sợ đến mức không nói nên lời, vội nhìn sang cầu cứu Lâm Hải Sinh đang đứng bên cạnh.
-
Lúc này sắc mặt của Lâm Hải Sinh cũng khó coi, liếc Ngũ Vận Uyển tức giận mắng: "Ngũ Vận Uyển! Mày nói năng kiểu gì thế, xin lỗi nhanh lên!"
-
Ngũ Vận Uyển tức phát run, đang định nói gì đó thì Nam Bá ở bên cạnh chợt lạnh lùng lên tiếng: "Ông Lâm, ông nên quản lý việc nhà của mình cho tốt đi. Chỉ là đứa con gái riêng thôi mà cũng dám quát tháo con dòng chính, chẳng biết phép tắc lễ nghĩa gì."
-
Người Ngũ Vận Uyển run lên, nhìn Nam Bá như thể không tin nổi.
-
Nam Bá cũng nhìn cô, có điều ánh mắt đầy khinh thường.
-
Vốn dĩ anh ta nghĩ Ngũ Vận Uyển khác với người mẹ làm người thứ ba của cô, không ngờ hai người cùng là một loại người!
-
Lúc này nói câu cay độc như thế, thay vì nói là đang giúp Lâm Tiểu Như trút giận thì chi bằng nói anh ta đang phẫn nộ cho sự mù quáng và ngu xuẩn lúc trước của mình.
-
"Ngại quá, cậu Nam, để cậu cười chê."
-
Vốn dĩ Ngũ Vận Uyển đang ngây người, bây giờ cô mới lấy lại tinh thần, phẫn nộ nhìn Lâm Hải Sinh: "Ba! Ý ba là sao! Người khác không biết chuyện này là sao nhưng chẳng lẽ bản thân ba không hiểu rốt cuộc chuyện này là thế nào à! Rõ ràng năm đó mẹ…"
-
Ngũ Vận Uyển chưa kịp nói hết, Lâm Hải Sinh đã phẫn nộ liếc cô, rống lên: "Ngũ Vận Uyển, mày im cho tao! Mày nhớ cho rõ, mày họ Ngũ chứ không phải họ Lâm! Mày đừng ngang ngược ở nhà họ Lâm của tao!"
-
Mày họ Ngũ chứ không phải họ Lâm.
-
Những lời của Lâm Hải Sinh giống như con dao sắc nhọn đâm xuyên qua trái tim của Ngũ Vận Uyển.
-
Trong phút chốc, lời biện bạch đã ra đến miệng chợt bất lực.
-
Bỗng cô cảm thấy thật nhàm chán, thực sự không có chút ý nghĩa nào cả.
-
Nhìn ba người đang nhìn mình đề phòng, Ngũ Vận Uyển cười mỉa mai.
-
Họ mới là người một nhà, yêu thương lẫn nhau, cùng một kẻ thù.
-
Mà cô chỉ là người ngoài, hoàn toàn là người ngoài.
-
Cô cần gì phải ở đây tự chuốc vạ vào thân?
-
"Xin lỗi," Cô lạnh nhạt nói, "làm mọi người không vui, tôi không ở đây làm chướng mắt mọi người nữa."
-
Dứt lời, cô không nhìn ba người trước mặt nữa, bước ra khỏi hầm rượu.
-
Chỉ là lúc đi ngang qua Lâm Tiểu Như, đúng lúc cô bắt gặp ánh mắt như người chiến thắng trên mặt Lâm Tiểu Như.
-
"Em gái." Ngũ Vận Uyển chợt dừng bước, hiếm khi gọi Lâm Tiểu Như là em gái, "Chúc em và anh Nam duyên mới vui vầy, hạnh phúc trăm năm."
-
Nói câu này xong, cô quay đầu bước đi, không hề ngừng lại.
-
Khi ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, cô mới phát hiện trời đã tối.
-
Biệt thự nhà họ Lâm giống biệt thự của Nam Ngự, trong bán kính vài km xung quanh hoàn toàn không có taxi hoặc trạm xe công cộng, Ngũ Vận Uyển đành phải mở điện thoại, đang định dùng phần mềm đặt xe thì điện thoại chợt vang lên.
-
Thấy màn hình hiển thị Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển ngạc nhiên rồi nhanh chóng bắt máy.
-
"Alo."
-
"Alo, tôi đây." Giọng nói dễ nghe của Nam Ngự vang lên trong điện thoại, "Em đang ăn cơm ở nhà ba à?"
-
Không biết sao, lúc này nghe giọng Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển lại hơi muốn khóc.