Vừa rồi ở ngoài của cô ta loáng thoáng nghe được vài câu không rõ ràng trong cuộc nói chuyện giữa hai người, không giống như đang nói đến chuyện công việc...
Khâu Duyệt nhớ trước đây Lâm Tiểu Như bảo cô ra để ý Ngũ Vận Uyển, lại nhớ đến cô ta chụp được cảnh Nam Bá cưỡng hôn Ngũ Vận Uyển, kết hợp với chuyện Ngũ Vận Uyển mới có thai... Cô ta cảm thấy mọi chuyện. chắc chắn không đơn giản.
Có nên thông báo cho Lâm Tiểu Như không? Lẽ nào đứa con của Ngũ Vận Uyển có vấn đề?
Khâu Duyệt suy nghĩ hồi lâu, quyết định thôi, đừng để lợi bất cập hại, đắc tội với Lâm Tiểu Như là chuyện nhỏ, nhưng đắc tội với cô Nam và Nam Ngự mới là tội đáng muốn chết!
Nghĩ thế, Khâu Duyệt tiếp tục vùi đầu làm việc như thể không có những chuyện vừa rồi.
Sau khi Khâu Duyệt ra ngoài, trong văn phòng, Nam Bá tiếp tục nói chuyện với Ngũ Vận Uyển.
Nam Bà nói: “Ngũ Vận Uyển, em hãy nhớ, lần trước anh để em đi phỏng vấn Mặc Nham là hi vọng em nhìn rõ con người Nam Ngự giả tạo, ích kỷ và vô tình cỡ nào! Chú ta vì mạng sống của mình và vứt bỏ Mặc Chiêu Huyên si tình với chú ta, một mình trốn đi, khiến Mặc Chiêu Huyên mất trọng trong vụ cháy. Người đàn ông như vậy không đáng để em hi sinh vì chú ta nhiều như vậy!”
“Đủ rồi Nam Bá!” Ngũ Vận Uyển vô cùng bực tức: “Anh không nói chuyện này còn được, nói rồi tôi mới nhớ ra, sao anh có thể làm vậy? Anh biết Mặc Nham có thành kiến với Nam Ngự mà còn cố ý bảo tôi đi phỏng vấn anh ta, anh trở nên mưu mô như vậy từ khi nào?”
Tại sao ai cũng nhắm vào Nam Ngự, nói lỗi là của Nam Ngự, rốt cuộc anh làm gì sai chứ? Ngũ Vận Uyển cảm thấy không đáng cho Nam Ngự, nghĩ đến chuyện mấy năm qua Nam Ngự khó khăn đến thế nào, Ngũ Vận Uyển quá hiểu cảm giác bị người ta hiểu lầm rồi.
Cô nói: “Nam Bá, tôi yêu Nam Ngự, tôi sẽ ở bên anh ấy cả đời. Cho dù anh có nói gì, cũng không cần biết ai nhìn Nam Ngự với ánh mắt thế nào, trong lòng tôi Nam Ngự chính là người đàn ông tốt nhất. Nam Bá, anh có thể bỏ cuộc được rồi đấy.” Nói xong, cô mở cửa văn phòng rồi ra ngoài.
Nam Bá nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.
Anh ta ngồi tại chỗ, nhìn khung cảnh đang dần đìu hiu bên ngoài cửa sổ.
Khi thấy chiếc lá mùa thu rơi xuống, lòng Nam Bá càng buồn hơn. Cô tựa như chiếc lá này, cứ thế rời đi theo mùa thu.
Anh ta vẫn nhớ, lúc học đại học, Ngũ Vận Uyển rất thích trẻ con, còn dẫn anh ta đến trại trẻ mồ côi làm tình nguyện viên.
Cảnh đời của đám trẻ trong trại trẻ mồ côi rất đáng thương, nhưng bạn trẻ đều rất hiểu chuyện và đáng yêu.