Nhưng anh vẫn không vội.
Đây là lần đầu tiên của anh và Ngũ Vận Uyển.
Dù anh không hề muốn lần đầu tiên của anh và Ngũ Vận Uyển xảy ra trong tình huống Ngũ Vận Uyển uống thuốc.
Nhưng sự việc đã đến mức này, anh cũng không muốn nhịn nữa.
Anh muốn cô, đã muốn cô từ rất lâu rồi.
Anh biết, cho dù là uống thuốc thì Ngũ Vận Uyển có trí nhớ và cảm giác được, cho nên anh muốn cho cô những gì tốt nhất.
Nghĩ đến đây, anh càng dịu dàng hơn, đôi môi mỏng rơi lên dái tai mẫn cảm của Ngũ Vận Uyển, anh thấp giọng nói: "Ngũ Vận Uyển, em có sợ không?"
Cảm nhận được sức nặng và lửa nóng khác trên người, trong đầu Ngũ Vận Uyển đúng là đã bất giác nghĩ đến hai năm trước.
Nỗi đau bị cướp đoạt...
Cô bắt đầu sợ hãi thu mình lại.
Dường như cảm nhận được sự sợ hãi và kháng cự của cô, lần này Nam Ngự không lùi bước hay nhẫn nhịn nữa mà nắm lấy cổ tay cô rồi đè lên bên trên chiếc gối trên đầu, càng tiến gần đến tại cô hơn, hơi thở khi nói chuyện đều thổi vào trong tai cô.
“Đừng sợ” Giọng nói trầm thấp của anh kèm theo chút khàn khàn,
“Tôi biết trong lòng em ám ảnh, nhưng lần này tôi sẽ giúp em tháo gô."
Lời nói của Nam Ngự dường như phát ra một loại ma lực hấp dẫn mê hoặc lòng người vậy, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy trong nháy mắt mình như bị ma nhập, cơ thể vốn đang căng thẳng và sợ hãi lại chậm rãi thả lỏng.
Mặc dù tác dụng của thuốc khiến cô rất khó chịu, nhưng chút lý trí cuối cùng của cô vẫn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bởi vì đối phương là Nam Ngự, cho nên, có lẽ, có thể...
Cảm nhận được sự thả lỏng của Ngũ Vận Uyển, ý cười nhàn nhạt thoáng qua trong mắt Nam Ngự, cuối cùng cũng buông thả sợi dây không chế cuối cùng, hoàn toàn chiếm hữu người phụ nữ nhỏ dưới thân mình...
Đêm dài đã được định săn sẽ không ngủ.
Ngũ Vận Uyển cũng không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là ban đầu rất căng thẳng và sợ hãi, nhưng về sau thì từ từ phối hợp.
Thành thật mà nói, về phương diện này, cô luôn bị mắc kẹt trong cơn ác mộng của hai năm trước.
Nhưng không ngờ lần này cuối cùng cô cũng có thể bước ra và tận hưởng hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lửa nóng trong người cô từ từ mất đi, cô cũng mệt mỏi, cuối cùng mềm nhũn trên giường rồi chìm vào giấc ngủ...
Ngày hôm sau, Ngũ Vận Uyển bị đánh thức vì quá lạnh.
Không còn cách nào, hôm qua Nam Ngự đã bật điều hòa xuống mức thấp nhất, không lạnh mới lạ.
Ngũ Vận Uyển run rẩy thức dậy liền thấy Nam Ngự nằm bên cạnh cô, khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, hoàn hảo như một món đồ thủ mỹ nghệ công được chạm khắc nên.