Nhưng giọng điệu của chị Trinh khiến cô càng nghe càng cảm thấy bất an trong lòng, “Vậy rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Chắc hẳn Nam Ngự của năm đó vừa mới học đại học. Nhà họ Nam vốn định đưa anh ta ra nước ngoài, nhưng hình như anh ta đã vì một cô gái mà quyết định ở lại, người con gái đó là bạn gái thuở ấy của anh ta. Nếu chị nhớ không làm thì hình như cô ấy tên là Huyên.”
“Mặc Chiều Huyên” Ngũ Vận Uyển chen vào.
Lần này đổi thành chị Trịnh sửng sốt, “Em biết ư? Đúng, chắc hẳn chính là cái cổ Mặc Chiêu Huyện này. Khi đó tình cảm giữa họ rất tốt, có lẽ đều là mối tình đầu của nhau, dù sao thì Nam Ngự cũng đã ở lại trong nước học đại học vì cô ấy.”
Ngũ Vận Uyển nhớ đến những bức ảnh mà trước đây mình thấy trong ngăn kéo.
Đúng là thời thanh xuân tươi đẹp, hai người họ cười đùa vui vẻ như vậy thì chắc hẳn là thật sự rất yêu nhau.
Có lẽ cũng giống như cô và Nam Bá thuở đó.
“Hồi năm nhất, Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên cố tình thoát khỏi sự bảo vệ của nhà họ Nam để đến chơi tại một thị trấn nhỏ nằm bên cạnh, nhưng không ngờ họ lại bị bắt cóc”
“Họ ư?” Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không khỏi ngắt lời chị Trịnh, “Chị nói là năm đó không chỉ có mình Nam Ngự bị bắt cóc mà cô gái kia cũng bị bắt cóc ư?”.
“Đúng vậy” Sắc mặt chị Trịnh rất nghiêm túc, “Về chuyện này, nhà họ Nam đã hoàn toàn phong tỏa, vì thế người bên ngoài đều cho rằng chỉ có một mình Nam
Ngự bị bắt cóc, hoàn toàn không có ai chú ý đến cô gái đáng thương kia”
“Sau đó thì sao?”
“Khi ấy bọn bắt cóc báo con số tiền chuộc khổng lồ. Nhưng dù sao Nam Ngự cũng là cháu ruột của ông cụ Nam nên ông ấy vẫn đồng ý giao tiền chuộc. Nhưng không biết có phải là vì nhóm Nam Ngự đã nhìn thấy diện mạo của những tên bắt cóc đó hay thế nào mà sau khi cầm được tiền, chúng còn định giết con tin, nhốt Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên trong nhà kho và châm lửa”
Ngũ Vận Uyển nghe thấy vậy thì không khỏi khiếp sợ, “Vì thế Mặc Chiêu Huyên đã bị chết cháy ư? Chỉ có Nam Ngự thoát được?”.
“Đại khái là vậy.”