Trong số những người này có ai mà anh quen không?
Ánh mắt Nam Ngự trầm xuống, nét mặt anh trở nên khó coi hơn.
Dù sự việc hai năm trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh đã quyết phải dạy cho người đàn ông hai năm trước một bài học. Nhưng nếu người đàn ông đó là người anh quen, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Nghĩ đến những tổn thương mà Ngũ Vận Uyển đã phải gánh chịu, dù đối phương là ai, anh cũng sẽ không bỏ qua.
Dám chạm vào người phụ nữ của anh trước cả anh?
Đáng chết.
Dương Tá không yên tâm về Quý Tương Như, cứ cảm thấy người này dù nói hay làm cũng không đáng tin.
Anh ấy hỏi: “Sếp Nam, cậu thật sự tin những gì Quý Tương Như nói sao?”
Nam Ngự nghĩ lại, sau đó kiên quyết đáp: “Tôi với cậu ta là bạn tâm giao đã bao nhiêu năm rồi, tôi hiểu tính cách của cậu ta. Cậu ta không phải người dám làm không dám nhận. Về phần cậu ta làm việc có đáng tin hay không, chuyện này khó nói lắm”
Dương Tá ngầm đồng ý gật đầu.
Nam Ngự bảo: “Mong là cậu ta thật sự có thể giúp tôi điều tra được gì đó, ít nhất chúng ta lại tiến gần với sự thật thêm một bước”
Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Nam, trợ lý La Hải của Nam Tiêu đến báo cáo công việc. Anh ta báo cáo một số việc linh tinh trước, Nam Tiêu lắng nghe, sau đó ghi vào sổ.
Nam Tiêu hỏi: “Còn chuyện gì cần báo cáo không? Có ngần này thôi sao?”
La Hải đứng nghiêm thẳng người, anh ta cho rằng việc sắp báo cáo rất quan trọng.
Anh ta trả lời: “Có, thưa sếp Nam. Tôi nhận được một tin quan trọng, cực kỳ quan trọng!”
Nam Tiêu trợn mắt bảo: “Vậy mau nói đi, cậu muốn làm tôi sốt ruột chết luôn à?"
La Hải nói tiếp: “Là thế này, sếp Nam. Vào buổi trưa vài ngày trước, tôi thám
thính được một tin có khoảng hai, ba người đã xảy ra tranh chấp với nhau trong đại sảnh của khách sạn Thế Kỷ, có một người phụ nữ say rượu...”
Lúc này Nam Tiêu chỉ ước có thể chém La Hải, mấy tin này đầy ngoài đường, có phải dạo này cậu ta lười biếng, chê tiền lương ít quá không muốn làm nữa không?
Vừa thấy Nam Tiêu bực dọc, La Hải vội nói: “Dù ông có sốt ruột hơn nữa, tôi cũng không thể nói hết được. Ông nghe tôi nói đã, sếp Nam”
“Mau nói đi chứ!” La Hải này lúc nào nói chuyện cũng thở hồng hộc, điều khiến Nam Tiêu không chịu nổi nhất ở anh ta là mỗi lần báo cáo, anh ta luôn nói dài dòng khiến ông sốt ruột tới mức ngứa răng.
La Hải cười như trút được gánh nặng: “Vốn dĩ chuyện này không có gì lạ, nhưng điều kì lạ là toàn bộ video giám sát trong khách sạn đều đã bị xóa! Sau đó dựa vào đầu óc nhạy bén của tôi, tôi cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, vì tối hôm ấy hình như Nam Ngự đã đến đó, Ngũ Vận Uyển. và Nam Bá cũng vậy” .