Lâm Tiểu Như không đồng ý với ý đó của Nam Tiêu, tiếp tục nói: “Bác Nam, nhà họ Lâm chúng cháu mới vượt qua nguy cơ phá sản, đúng là cần thời gian để phục hồi. Nhưng một mình cháu giúp bác là đủ, cháu có thể giúp bác đối phó với Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự, chúng ta có chung kẻ địch”
Nam Tiêu nghe xong những lời này của cô ta, không biết nên khóc hay nên cười, nhưng ông ta vẫn nhẫn nại, hỏi: “Cô sẽ giúp tôi thế nào? Nam Ngự hận không thể giết cô báo thù cho vợ nó, cô có thể làm gì cho tôi?”
Lâm Tiểu Như mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Bác trai, bác biết không, những năm nay Nam Ngự đều đang tìm kiếm cô gái cứu anh ta mười năm trước.”
Đương nhiên Nam Tiểu biết chuyện này, ông ta nhíu mày: “Chuyện đó có liên quan gì đến cô?”
Nụ cười của Lâm Tiểu Như càng thêm tự tin: “Cháu chính là cô gái đó.”
Lúc này sắc mặt của Nam Tiêu mới đổi.
Ông ta đương nhiên biết đến sự tồn tại của cô gái kia, cũng biết Nam Ngự để ý đến cô gái đó bao nhiêu, nhưng ông ta không bao giờ nghĩ tới việc cô gái đó là Lâm Tiểu Như.
Nam Tiêu hiểu ra vì sao Lâm Tiểu Như lại có tự tin nói rằng muốn giúp mình ngay lập tức.
Không chỉ vậy, ông ta cũng hiểu vì sao tập đoàn Lâm Thị đang gặp nguy hiểm lại có thể phục hồi lại trong một ngày, Nam Ngự không tiếp tục đối phó với Lâm Tiểu Như và nhà họ Lâm nữa.
Ha ha, ân nhân của mình lại muốn hại mình, có lẽ Nam Ngự chưa từng nghĩ tới điều này.
Xem ra lần này Nam Ngự gậy ông đập lưng ông rồi.
Nhưng Nam Tiêu vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Ông ta nói: “Cô muốn giúp tôi đối phó với Nam Ngự? Nhưng bây giờ Nam
Ngự đã tha cho cô rồi thì phải? Không chỉ thế, theo hiểu biết của tôi về cậu ta, hắn cậu ta đối xử với cô không tồi nhỉ? Cô muốn lấy oán trả ơn?”
Lâm Tiếu Như cười lạnh.
an? Cn ở đâu? Là Nam Ngự tự mình muốn báo ơn mà thôi, cô ta không nhận ân tình của Nam Ngự.
Cô ta hận Nam Ngự, còn hận Ngũ Vận Uyển hơn.