“Cho nên” Nam Ngự lại lên tiếng, giọng còn thấp hơn trước đó: “Dù sau này có là thứ gì đi nữa thì em đừng vì nó mà mạo hiểm, nếu em thật sự lo lắng cho cảm nhận của tôi thì hãy bảo vệ tốt bản thân, vì với tôi mà nói, em là người quan trọng nhất”
Vì với tôi mà nói, em là người quan trọng nhất.
Giây phút nghe thấy câu này, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy máu cả người như cứng lại, ngay sau đó máu xộc lên đỉnh đầu, như sắp nổ tung.
Đột nhiên cô thấy vui mừng vì mình đeo bịt mắt và ở trong bóng tối, vì vậy nên Nam Ngự không nhìn thấy ánh mắt bối rối cùng đôi gò má đỏ như sắp rỉ máu của mình bây giờ.
Ngũ Vận Uyển vui mừng chưa được mấy giây thì bỗng cảm thấy trên mặt có gì đó lành lạnh.
Cô giật mình, nhưng nhanh chóng cảm nhận được, là tay của Nam Ngự.
“Nóng thật” Ngay sau đó, cô nghe thấy Nam Ngự khẽ cười bên tai mình.
Đúng vậy, tương phản với gò má nóng bừng của Ngũ Vận Uyển, ngón tay của Nam Ngự lại lạnh băng.
Đột nhiên Ngũ Vận Uyển chỉ hận không thể đeo bịt mắt cả đời, vì cô
thật sự không còn mặt mũi đâu mà đối diện với Nam Ngự.
Cô cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, đừng mất thể diện như vậy, nhưng máu ứ trên gò má cô vẫn chưa tan, cô bỗng nghe thấy Nam Ngự lại nói bên tại mình:
“Ngũ Vận Uyển.”
Giọng Nam Ngự trầm thấp và khàn giống như có ma lực.
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu theo bản năng, còn chưa kịp hỏi sao thể thì đã cảm nhận được thứ gì đó mềm mại và mát lạnh phủ lên môi.
Ngũ Vận Uyển đeo bịt mắt, phía trước tối đen, cô sững sờ.
Đây... đây là cái gì?
Giây tiếp theo câu hỏi của cô đã có câu trả lời.
Bởi vì thứ lành lạnh trên môi bắt đầu cọ sát môi cô, từ dịu dàng ban đầu dần trở nên ngang ngược, cuối cùng biến thành xâm nhập và chiếm hữu, như thể muốn cướp đoạt đi từng tấc không khí và hương thơm giữa môi răng cô.
Đây không phải lần đầu Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự hôn nhau, nhưng mỗi lần Ngũ Vận Uyển đều căng thẳng đến nỗi cả người căng cứng, lần này cũng không ngoại lệ.
Thậm chí có lẽ là vì đeo bịt mắt nên cô mất đi thị giác, dường như trở nên nhạy cảm hơn.
Lúc này, Nam Ngự đang cướp đoạt từng tấc một trên cánh môi cô, giống như được phóng đại một cách vô hình, khiến cơ thể cô khẽ run lên.
Cũng không biết hôn bao lâu, Nam Ngự cảm nhận được người phụ nữ trong lòng bị hôn đến nỗi không kịp thở, anh mới quyến luyến buông cô ra.
Nhìn Ngũ Vận Uyển đeo bịt mắt và khuôn mặt đỏ ửng, đột nhiên Nam Ngự hơi hối hận vì mình đã đeo bịt mắt cho cô.
Bởi vì anh cũng rất muốn nhìn thấy ánh mắt của Ngũ Vận Uyển lúc này.