“Cô ta có gì hay đâu, em điều tra làm gì?”
Tả Dao giải thích: “Tối qua em gặp đồng nghiệp của cô ta, họ nói cho em biết”.
Cô ta nói tiếp: “Mặt mũi Ngũ Vận Uyển cũng bình thường, nhìn là biết có số khắc chồng, cô ta nghe lời anh chắc chắn chỉ vì tiền tài và tên tuổi của anh thôi. Nói cho sếp Nam hay, em thấy quá nhiều loại phụ nữ như thế rồi. Em không biết cô ta quyến rũ đàn ông giỏi thế nào nhưng chắc chắn cô ta có ý đồ khi tiếp cận anh! Anh đừng để bị lừa”
Nam Ngự lạnh lùng nhìn Tả Dao, đáp: “Tôi không muốn nghe cái miệng bẩn thỉu của cô gọi tên của Ngũ Vận Uyển. Cô mà nói thêm câu nào, tôi bảo đảm cô sẽ chết không toàn thây”
Lời nói của anh cực kỳ cay nghiệt khiến Tả Dao hít một hơi lạnh. Cô ta không ngờ Ngũ Vận Uyển lại có sức nặng trong lòng Nam Ngự đến thế, điều này khiến người ta khá ngạc nhiên.
Cái khác thì không nói chứ khóc lóc là nghề của Tả Dao, nước mắt nói rơi là rơi ngay.
“Sếp Nam, em chỉ muốn tốt cho anh thôi mà. Chưa từng có người đàn ông nào đối xử với em như với một người phụ nữ thực thụ giống anh cả, những kẻ đó chỉ muốn ăn nằm với em” Càng nói, cô ta càng khóc dữ hơn.
Nam Ngự không hề dao động. Trừ Ngũ Vận Uyển ra, nước mắt của những người phụ nữ khác hoàn toàn không thể quấy nhiễu anh.
Tả Dao vừa khóc vừa van nài: “Anh không cho em nhắc đến Ngũ Vận Uyển thì sau này em sẽ không nói nữa, anh đừng giận, đừng mặc kệ Tả Dao mà”
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt của Nam Ngự không hề gợn sóng. Lúc này, cửa văn phòng mở ra, Dương Tá dẫn bảo vệ vào thấy cảnh này thì tái mặt.
Mặc dù Tả Dao to gan nhưng vẫn là người nổi tiếng, không thể để ai cũng thấy cơ thể của mình.
Cô ta vội vàng mặc áo vào, thấy bảo vệ muốn tới kéo mình ra thì nhanh chóng đứng lên, lau nước mắt, cắn răng giả vời kiêu ngạo ngẩng cao đầu rời khỏi văn phòng của Nam Ngự.
Ra ngoài văn phòng, nét mặt Tả Dao trở nên vặn vẹo. Cô ta hận Ngũ Vận Uyển, cô ta sẽ không bỏ qua đâu!
Ngũ Vận Uyển, hạng xoàng xĩnh như cô dựa vào đầu mà tranh đàn ông với tôi!
Lòng tự tôn của Tả Dao bị tổn thương rất lớn.
Giữa lúc đó, Ngũ Vận Uyển đang biên soạn bài báo trong tòa soạn.
Chủ biên Tưởng Lệ Lệ bảo cô tự biên soạn bài báo lần này, nói chỉ người đã đến hiện trường mới có thể viết ra bài báo chân thật nhất, chấn động nhất.