Nam Ngự lại giơ bảng, lần này anh nhất định phải khiến Nam Bá hoàn toàn hết hy vọng với bùa bình an.
"Mười triệu!" Nam Ngự hô giá.
Hội trường vang lên những tiếng hô kinh ngạc, hành động của Nam Ngự khiến buổi đấu giá trở nên xôn xao! Bỏ mười triệu mua một cái bùa bình an! Dù nó làm bằng kim cương thì cũng không đáng giá như vậy!
Người chủ trì cất giọng run rẩy: "Mười, mười triệu... Mười triệu, còn ai tăng giá nữa không?".
Nam Bá nắm chặt bảng đấu giá, tỏ vẻ không cam tâm.
Anh ta còn có thể tiếp tục, còn có thể!
Lâm Tiểu Như đã không thể nhịn nổi hành vi hôm nay của Nam Bá! Bùa bình an của Ngũ Vận Uyển đáng để anh ta liều mạng tranh giành như thế sao?
Nam Bá, anh coi Lâm Tiểu Như tôi không tồn tại hả? Chẳng lẽ hôm nay anh muốn dốc hết của cải trong nhà ra hay sao! Tôi không cho phép!
Lâm Tiểu Như giơ tay đè lên bàn tay đang định giơ bảng của Nam Bá, khẽ nói: "Nam Bá, anh điên rồi sao? Anh coi tôi là cái gì! Hơn mười triệu là một số tiền lớn, dù anh có xin ba anh thì ông ấy cũng không cho anh đâu!"
Lời nói của Lâm Tiểu Như không phải không có lý. Hôm nay dù anh ta mua được bùa bình an thì ba anh ta cũng sẽ rất tức giận, tạm thời anh ta cũng không gom được nhiều tiền như vậy. Xem ra không từ bỏ cũng đành phải từ bỏ.
Nam Ngự, chú độc ác lắm!
Xin lỗi nhé Ngũ Vận Uyển.
Người chủ trì tiếp tục cất giọng run rẩy: "Mười triệu lần một! Mười triệu lần hai! Mười triệu lần ba! Chốt!"
Cuối cùng Nam Ngự cũng giành được bùa bình an.
Người chủ trì vung tay lên: "Chúc mừng sếp Nam!"
Nam Bá rất thất vọng về mình, tâm trạng bỗng chốc sa sút, anh ta không còn cảm thấy hứng thú với mọi thứ ở đây, ngồi ở vị trí với vẻ bất lực như một quả bóng bị xì hơi.
Anh ta thất bại, lại một lần nữa thua bởi Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển nói với Nam Ngự với vẻ biết ơn: "Cảm ơn anh"
Nam Ngự cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay trái của
mình. Giờ phút này hai người không cần nói quá nhiều lời, họ từ lâu đã đứng cùng một nơi, có cùng một mục tiêu, đó là dành cho đối phương nhiều yêu thương và vui vẻ hơn.
Tất cả khách mời đều kinh ngạc, hết sức hâm mộ Ngũ Vận Uyển.